- Nhuẫn Phong, cậu giúp tôi đặt cuộc hẹn với Tống Tổng. - Thất Phong trở về phòng làm việc, suốt đêm khó khăn mới có một giấc ngủ ngon, không ngờ bị phá do nghĩ đến người con gái lúc tối, là cô, cô dám dùng lời dao, tiếng nhọn để ra oai với anh ta.
Tối hôm qua.
- Cô Trịnh có phải là loại rắn độc không? Tôi không nghĩ, cô nói dối quá thông minh. - anh ta cười chế giễu
- Cảm ơn, tôi cũng nghĩ mình là rắn độc, tôi là rắn độc mới có thể hạ thủ với trăn tinh. - cô cười, người đàn ông trước mặt vẻ ngoài nho nhã, miệng lưỡi lại không sạch sẽ
- Ha ha, cô đúng là rất giỏi, lời nói của cô làm tôi rất tức giận. - ánh mắt của Tôn thiếu có phẫn nộ, mâu thuẫn
- Xin lỗi, tôi sinh ra không phải để chiều lòng người khác. - cô lạnh lùng, cô là không muốn lãng phí lời nói với loại đàn ông thế này
- Tôi thắc mắc, cô làm cách nào có thể dụ dỗ em gái tôi đứng về phía cô. - Thất Phong cười lạnh, Tôn thiếu là người giỏi che giấu cảm xúc, không ngờ, hôm nay vì người phụ nữ trước mặt mà mày đỏ, mắt xanh.
- Xin hỏi? Anh nói ai vậy? Tôi đây là không quan tâm buổi tiệc tối nay, còn việc Thất Phương giới thiệu tôi với anh, tôi chưa hề biết. - cô lạnh giọng, nói xong cô giơ ngón tay áp út đeo chiếc nhẫn bằng kim cương do Vỹ Nghiêm tặng, huơ huơ trước mặt Tôn thiếu - Bớt suy diễn, ảo tưởng đi Tôn thiếu. Tôi đã có bạn trai, không hơi đâu thích một người như anh.
Nói xong, cô bỏ đi về phía nhà xe chờ. Cô một mặt hiền lành, một mặt lại rất hiểm. Cô không muốn bận tâm, cô chỉ muốn mau chóng về nghỉ.
. . .
- Quản gia Trương, ông giúp tôi một việc.
- Tiểu thư, cô cần gì? - quản gia Trương cung kính
- Thay gar giường bằng màu trầm một chút, gối thì lấy loại có thảo dược giúp dễ ngủ, thay luôn cả rèm cửa, sau đó mua thêm một bộ sofa màu xám. - cô bước xuống, dáng vẻ chẳng bận tâm đến ai khác, giọng nói rất trầm nhưng thanh cao
- Ờ, nhưng toàn bộ vừa đổi tuần trước kia mà? - quản gia Trương khó hiểu
- Không phải phòng tôi, mà là phòng dành cho khách. Mẹ của Vỹ Nghiêm sắp về đây, tôi muốn bà ấy có không gian thoải mái. - cô cười nhẹ, trên tay cầm một chiếc túi xách.
- Thì ra là phu nhân, tôi sẽ sớm hoàn thành trước khi phu nhân về. - quản gia Trương cười hài lòng “ quả là thiếu gia không chọn sai vợ nha. “
- Tôi còn phải mua thêm ít đồ dùng. - cô nói rồi bước ra ngoài, bóng dáng cô thoắt cái đã biến mất
. . .
Cô lái chiếc xe hơi mui trần màu trắng chạy tới phía trước, hôm nay cô khá quyến rũ với chiếc đầm màu trắng, tóc xõa xuống bồng bềnh trong nắng. Hạ Anh lập ra danh sách đồ cần mua, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ siêu thị thương mại nổi tiếng nhất nhưng giá cả rất hợp lý.
Sau khi chọn lựa kĩ cô mới ra về, nhưng cũng còn thiếu vài thứ. Cô không dám mua bậy nên quyết định gọi điện cho Vỹ Nghiêm, hắn hiện tại là đang họp cho nên không nghe máy.
Cô nhân cơ hội cần đến công ty lấy một số hồ sơ cho Thu Hoa, nên đã đến công ty gặp hắn.
Cô bước vào công ty, đi thẳng lại chỗ của tiếp tân
- Cô cho tôi hỏi, phòng dịch truyện tổ 1 ở đâu vậy?
- Không biết cô là ai? - cô tiếp tân dò hỏi
- Tôi là Trịnh Hạ Anh, thành viên mới về thực tập của tổ 2. Tôi đến để lấy hồ sơ mật. - cô giơ thẻ nhân viên thực tập cho cô tiếp tân xem, cô gái này bình thản, xem thường
- Chỉ là thực tập sinh đã ăn mặc chả giống người bình thường, chắc cũng là dạng được bao nuôi. - cô gái tiếp tân ỷ mình học cao, hiểu rộng, cộng thêm ngoại hình đồng hồ cát, da mặt phấn son hàng hiệu, lại còn từng được Phong thiếu sủng ái nên ra oai cho cô xem.
- Cô nói ai vậy? - Hạ Anh lạnh lùng, cô biết cô gái trước mặt cũng thuộc dạng bao nuôi, toàn thân sử dụng đồ hàng hiệu, vải cũng được may rất tinh tế, cộng thêm trang sức dành cho dạ tiệc cũng làm từ kim cương.
- Tôi nói ai thì cô cũng biết, đâu cần phải nói thẳng ra. - cô ta ngứa mắt với cô, cô vừa xinh đẹp, cộng thêm chiếc đầm số lượng có hạn cũng đủ làm cô ta khó chịu.
- Vậy cô tự nói mình à. - cô nhận tờ giấy trong tay rồi bỏ đi, trước khi rời đi còn có một câu để lại, người tiếp tân bí câu không biết trả lời đành im lặng, trừng mắt.
Cô đứng trước cửa phòng “ Dịch truyện 1 “, cô chậm rãi gõ cửa, người bên trong thò cái đầu nhỏ ra.
- An Liển, sao cô ở đây? - Hạ Anh kinh ngạc
- À, tôi nghe nói, công ty này Tống thiếu, Tôn thiếu, Phong thiếu, Dương thiếu... Thường hay lui tới. Cho nên, hôm qua tôi xin chuyển về đây. - An Liển vui cười trả lời câu hỏi của cô, sau khi hỏi xong, Hạ Anh đưa tập hồ sơ cho An Liển và ngược lại.
- Bộ hồ sơ này quan trọng như vậy sao? - cô ngây người
- Tất nhiên, tôi nghe chị Thu Hoa nói “ Bộ hồ sơ mật chưa ai đụng vào ngoài cấp trên, trong bộ hồ sơ mật nếu lộ ra bên ngoài thì tổ đó phải giải thể. “. - An Liển từ từ nói
- Có cần nghiêm trọng như vậy không? - cô lắc đầu
- Tất nhiên là cần... - “ An Liển, muốn bị đuổi việc hay sao? “ tiếng của tổ trưởng quát mắng - Tôi vào ngay. Nói chuyện sau.
Sau khi An Liển rời đi, Hạ Anh mới nhớ mình cần phải đi tìm hắn. Phòng làm việc của hắn ở tầng trên áp cùng, cô vào thang máy bấm tầng “ 49 “
Quả thật là đúng!
Lầu 49 duy nhất một căn phòng màu xám, bên trong không có ai vì hắn không có thói cùng thư ký chung không gian. Bên trong phòng màu xám ấy phát ra mùi lạnh lẽo, cô chậm rãi gõ cửa, kiên nhẫn là vinh quang.
- Vào. - một câu nói mà lạnh như băng, cô không ngờ trong tập đoàn lớn lại có một người lạnh lẽo như hắn.
Cô rón rén vào trong, đẩy cảnh cửa gỗ sang một bên, hắn không nghe tiếng động lớn nên cũng rất thoải mái không bận tâm. Cô đứng trước mặt, huơ huơ tay ra hiệu.
- Ra ngoài. - hắn suy cho cùng là nghĩ bản thân quá phong lưu, những phụ nữ mà không biết điều như cô gái trước mặt.
- Anh... - cô tức đến nghẹn họng
- Anh, cái gì? -hắn định xoay lại mắng nhưng vô ích, vừa nhìn cô hắn đã nhỏ giọng nỉ non. - Bà xã.
Cô khoanh tay trước ngực, vơ móng cào cấu, ra oai lấy thế.
Nhưng ^|^ phía trên chỉ là tưởng tượng.
Sự thật, cô đang đứng trước phòng làm việc của hắn định bước vào, cánh cửa mở hé hé. Cô thò đầu nhỏ vào trong, cảnh đầu tiên mà cô nhìn thấy, chính là...
- Vỹ Nghiêm, em yêu anh, rất nhiều. - Triệu Mẫn cúi người, hôn lên đôi môi hồng của hắn, ánh mắt như mong muốn yêu thương.
Hạ Anh bị kinh động, cô bất giác lùi về sau, cô không dám tin, hắn phản bội cô sao?