Cô Vợ 18 Của Tống Tổng Nên Tránh Xa

Chương 22: Chương 22: Tôi có nhắc gì đến Xuân Diệp sao?




Phòng khách của biệt thự Phong thị khá yên tĩnh, đơn giản là gì bên trong chỉ có duy nhất 1 người phụ nữ. Cô gái mặc đầm đỏ khoanh tay dựa vào sofa, mắt nhìn về phía ti vi nhếch mép khinh thường

- Phong tổng và minh tinh mới nổi Hạ An, cả hai cùng vào nhà hàng, khách sạn, trung tâm thương mại. Có vẻ, bạn gái mới của Phong tổng chính là minh tinh mới Hạ An. - tiếng mc thật chói tai, hai hàng nước mắt rơi xuống vội lau đi. Cuộc hôn nhân này là gì? Cô tự hỏi

- Cô hai, Tiêu tiểu thư vừa đến. - quản gia cung kính

- Cho cô ấy vào. - cô lau nhanh mấy giọt nước mắt, trầm giọng, cố gắng gượng một nụ cười

- Dạ. - quản gia cúi đầu đáp, một thân hình mảnh khảnh từ cửa bước vào mang trong tay túi xách và những đồ dùng cần thiết

- Lệ Y cậu đến rồi à! - giữ nụ cười hạnh phúc trên môi, như một vị phu nhân cao quý đón tiếp bạn thân

- Mình đi mua một ít đồ chuẩn bị lễ đính hôn tối nay, cậu coi, hôm nay Lăng Nhã đi hẹn hò bỏ mình bơ vơ. - Lệ Y than thở

- Cậu qua đây chơi với mình, Lăng Nhã cũng cần thời gian riêng tư. - cô ấy cười rất nhân từ

- Phong Dược đâu? Hôm nay không phải là ngày kỉ niệm 3 tháng cưới nhau sao? - Lệ Y nhìn xung quanh chợt cảm thấy căn nhà này rất cô đơn, cô ấy không nói gì, im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng

- Chỉ có ba tháng mà, tròn 1 năm sẽ tốt hơn. - nụ cười nhạt vẫn cố gắng duy trì mặc dù nước mắt rơi, thấy cô ấy như vậy, Lệ Y quan tâm chất vấn

- Thu Thủy sao vậy? Phong Dược không tốt sao? Đừng khóc mà, cậu nói mình biết được không?

- Không có gì. - Thu Thủy nỡ nụ cười đau khổ nhìn Lệ Y ánh mắt chứa bao nhiêu nỗi buồn cho vơi

- Đừng có giấu, lần trước yên tiệc viên gia ở biệt thự Tôn Thất. Mình thấy anh ta nắm tay cô minh tinh mới nổi vào trong, có vẻ rất thân mật. - Lệ Y nắm tay cô, dịu dàng

- Ngay cả yến tiệc cũng không dẫn vợ theo mà dẫn người tình, hứ. - cô cười vô hồn, nụ cười mang theo sự chua xót

- Phong Dược có bạn gái mới, mình và anh ấy kết hôn đã ba tháng nhưng anh ấy rất vô tâm, mình biết tình yêu của bọn mình chính là sự lợi dụng nhau. Anh ấy yêu người khác, đêm ngủ luôn gọi tên cô ta, đến khi làm việc cũng nhớ cô ta, ngay cả ra ngoài cũng cho người tìm hiểu cô ta. Mình mệt mỏi lắm. - Thu Thủy ngã người vào lòng của Lệ Y cố gắng không khóc thành tiếng, nụ cười vừa nở đã tắt, dường như quá khứ và tất cả đều thành mây khói

- Quá đáng, anh ta có phải đàn ông không? Cậu đang mang thai, anh ta làm ngơ như vậy sao? - Lệ Y ôm Thu Thủy, ánh mắt vô cùng tức giận

- Mình chỉ mới 23, cậu nói xem mình có nên ly hôn không? - Thu Thủy khóc nất, dường như tất cả đã là một trò đùa

- Không nên, cậu phải thể hiện cho bọn họ biết, cậu mới là vợ hợp pháp của Phong thiếu. Tiểu tam, tiểu tứ không được phá hoại. - Lệ Y lạnh lùng nói ra từng chữ, giọng điệu cực kỳ tức giận

- Hực, mình phải làm sao? - ú ớ thật lâu rồi mới nói được thành tiếng, ly dị cũng không phải cách giải quyết hay nhưng còn đứa bé, sanh ra đã không nhận được tình yêu thương của cha thì sao?

Hai người im lặng để thời gian quyết định, cô ấy không yếu đuối chỉ là... một khoảng khắc bất chợt buộc cô ấy phải dối lòng. Bản thân chưa bao giờ tổn thương thì sao? Bây giờ, đã tổn thương nhiều hơn

•¤•¤•

Trong nghĩa trang Thiên Đường có vô số ngôi mộ đã ố vàng, cũng như bầu trời, khi sao không thể chiếu sáng nữa sẽ tự động tắt bất cứ lúc nào.

Ngôi mộ của cô gái trẻ dưới cây hoa lê trắng xóa, dẫm lên nhịp tim của anh và em là một hi vọng chói chang. Bây giờ em đã yên thu, anh cũng có tình yêu mới vậy chúng ta hết nợ rồi sao?

- Hạ Anh, em không nên đến đây. - hắn nắm tay cô, bước ngang qua các linh hồn giúp cô chiếu sáng

- Nghiêm, là em có lỗi với cô ấy. - cô nắm tay hắn, gương mặt bình thản đến ghê sợ

- Đừng tự trách mình, là do anh có lỗi với Triệu Mẫn và em. - hắn cầm tay cô đặt lên má mình, đôi tay lạnh hơn mọi ngày

- Nghiêm, vào trong. - cô ngơ ngác nhìn hắn, thấy hắn không có ý định muốn đi nên thúc đẩy

- Ưm. - hắn buông bàn tay nhỏ của cô xuống, nhẹ nhàng cầm bó hoa hồng trắng, ôn nhu cao quý bước vào trong.

Hai người họ đứng trước mộ của cô gái trẻ với gương mặt xinh xắn độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, thế nhưng, số trời lấy mất cơ duyên đem cô ấy ra khỏi thế giới bão tố này mãi mãi.

- Triệu Mẫn, tôi biết cô rất oan giận tôi, nhưng có những thứ không phải tôi muốn là được. Tôi xin lỗi cô, nhưng, tình yêu thật sự rất đáng thương nó... - bất chợt không suy nghĩ ra, cô hơi nghiên đầu trầm ngâm

- Nó có được hạnh phúc nhưng thời gian lại vội vàng chạy đi, bỏ lại sự đau thương tiếc nuối một cuộc tình. - hắn tiếp lời, giọng nói mất mát.

Hai người im lặng rất lâu để tưởng niệm cô gái trẻ đã bỏ quên thanh xuân của bản thân vào một cuộc tình vô nghĩa, ngày ấy là do cô ấy si tình yêu quá hóa điên.

Cô ấy không ngốc chỉ là tình yêu làm mờ mắt.

- Nghiêm, hay chúng ta đến thăm Xuân Diễm luôn đi. - cô đánh tan không khí im lặng đến u ám này, có chút phân vân, không biết có chạm vào nỗi đau của hắn.

- Cũng được, đã lâu rồi anh không đến thăm cô ấy. - hắn cười chua xót, cô biết tính đến nay hắn vẫn chưa thể quên được Xuân Diễm.

Đặt bó hoa trên mộ của Triệu Mẫn rồi hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đi ra khỏi nghĩa trang.

Chạy xe về hướng một sân nhà xa lạ ở rất xa thành phố, bên trong một ngôi nhà gỗ nhỏ. Xung quanh được trồng rất nhiều hoa oải hương, đi thêm sẽ thấy một ngôi mộ gần bàn trà. Phía trên một hòn đá có viết vài dòng chữ nhỏ, có vẻ như một bức thư tình

“ Nếu yêu em thì anh có thể nhưng việc không thể chính là chết cùng em, người con gái như em anh đã yêu rất nhiều.

Nhưng không thể vì anh vẫn chưa báo hiếu, em à, anh yêu em có lẽ ông trời đã vội ngủ mà quên mất chúng ta.

Anh xin lỗi vì không thể cùng em bước tiếp, vẻ lạnh lùng, anh nhất định sẽ giữ mãi không thôi. “

Thoáng nhìn cô cũng biết là ai viết nếu không phải ngoại trừ hắn, nụ cười của hắn vội tắt nhanh, lộ khuôn mặt lạnh lùng nhất. Bàn tay của hắn cứ như hoàn toàn không có nhiệt độ

- Xuân Diễm, anh đưa Lăng Nhã đến cho em xem mặt. - hắn nắm tay cô, khi nãy còn lấy ra một bông hoa hồng trắng bây giờ lại đặt lên bình hoa trên bàn trà.

- Nghiêm, là cô ấy sao? - cô cầm tấm hình vào khuôn trên bàn trà, cô gái bên trong rất là đẹp, nước da trắng hồng, gương mặt trái xoan, cái mũi hơi cao, lông mày, lông mi đều hoàn hảo, bờ môi mỏng đỏ, hai má dường như ẩn hiện màu hồng dưới ánh nắng.

Cô gái mặc một chiếc đầm màu vàng nhạt thật xinh đẹp, trên tay ôm một chú cún con rất đáng yêu có lông màu trắng.

“ Gâu gâu gâu! “

Một chú chó to con, thân thể màu trắng chạy lon ton ra ngoài bất ngờ nhìn thấy người lạ liền sủa ầm lên như thế muốn hỏi “ Các ngươi là ai? “

Cô nghe tiếng chó sủa cũng không có ý định ngừng, sợ hãi núp phía sau hắn

- Z mau lại đây, cẩu tử đừng làm phu nhân ta sợ - hắn ôm nhu nắm tay cô lại bước dịu dàng về phía con chó.

Chú chó thấy chủ nhân vội vàng vẫy đuôi chạy lại, quanh quẩn dưới chân hắn rồi ngã lăn ra chờ sự sủng ái

- Z ngoan, ở nhà có thường xuyên ăn ngon không? Ta bận không thể đến thăm ngươi, cho ta xin lỗi. - hắn ân cần như một người cha đối với đứa con của mình, cô đứng phía xa mĩm cười nhẹ khi thấy chú chó vẫy đuôi biểu tình bản thân không bị ngược đãi

- Chủ tử. - một người phụ nữ trung niên cung kính, gương mặt thoáng kinh ngạc nhìn người con gái kế bên hắn.

- Thím Lý cực cho thím rồi. Dạo này Z có ăn uống tốt không? - hắn che đi tầm nhìn tò mò của người phụ nữ, dõng dạc mà lạnh lùng tra hỏi

- Dạ, Z ăn rất khỏe, thường xuyên ngồi kế bên mộ của phu nhân tâm sự. - thím Lý và chú chó khá trung thành cho nên phu nhân nào sẽ mãi là người đó, không thể khiến họ sa ngã.

- À, tôi giới thiệu đây là Lăng Nhã vị hôn thê của tôi. - hắn kéo cô lại khi thấy ánh mắt chán ghét của thím Lý, hắn biết thím ấy là muốn giữ chồng cho chủ nhân

- Vậy sao, xin chào Lăng tiểu thư. Tôi Lý Ai Nghi, người trông coi nơi này. - đối với hắn thì ôn hòa, đối với cô lại lạnh lùng đến mức chán ghét

- Ờ xin chào. - cô nở nụ cười tươi nhất, cho họ biết cô vẫn là hoa tươi

- Chủ tử mệt rồi, hôm nay nghĩ ngơi ở đây đi. Tôi sẽ cho người sắp xếp cho chủ tử, người cần nghỉ thì phải nghỉ. - bà ta cũng chẳng thèm quan tâm lời nói của cô, ý tứ cũng quá rõ ràng, muốn đuổi cô đi nè

- Anh nghỉ lại đi, hôm nay là lễ đính hôn của Lệ Y. Em phải về sớm. - cô cười nhạt trước hành động ấy, lạnh lùng quét mắt về phía thím Lý rồi nhìn hắn

- Em đi đâu anh sẽ theo đó. - hắn cười cưng chiều với cô, nội tâm lạnh lùng biến mất rất nhanh thoáng chốc thì cả cơ thể của hắn đã bay mùi yêu thương

- Khụ khụ. - thím Lý giận xanh mặt, khinh thường liếc cô. Ho vài tiếng đánh động, đây là nhà của tiểu thư Hạ Xuân Diễm và chủ tử Tống Vỹ Nghiêm .

- Ẳng ẳng. - chú chó thấy chủ tử thân mật với người phụ nữ khác, lòng sinh đố kị la lên giả đau

- Anh đi xem Z thế nào. - hắn buông bàn tay cô ra, dịu dàng nói. Nhận được nụ cười của cô mới bước chân tiến lại, chú chó có vẻ chưa buông tha cho hắn và cô. Ánh mắt giận dữ, khinh thường đảo xung quanh người cô.

- Chưa tắm sao? Nhanh thôi, chúng ta đi tắm. - hắn ôm con chó lên rất gọn gàng, nhanh chóng nhìn cô dặn dò vài câu rồi bước vào trong

- Lăng tiểu thư, chúng ta nói chuyện được không? - thấy hắn đã ôm Z đi vào trong nhà tắm. Chợt bà ta như phát hiện điều gì đó, nhếch mép cười khinh thường

- Được. - cô phòng vệ trước vẻ mặt gian ác đó, có lẽ cô cũng không thể thay thế Xuân Diễm được rồi.

- Lăng tiểu thư là người thông minh, nếu cô dám đứng đây thì có nghĩa cô đã chuẩn bị tinh thần đối mặt. Phu nhân của chúng tôi là người rất hiền lành, cô ấy cũng không so đo với ai vì thế tôi mong cô buông tay. - thím Lý đi lại và ngồi xuống bên mộ của Hạ Xuân Diễm, ôn nhu nhất có thể mĩm cười vuốt ve tấm ảnh

- Ý tứ quá rõ ràng, tôi nghĩ thím đã hiểu lầm tôi. - cô không vui, miệng không cười lạnh lùng trả lời câu hồi đáp

- Tôi không hiểu lầm, lúc trước khi yêu phu nhân chủ tử ít khi nào lộ vẻ cưng chiều quá mức, vẫn vẽ rõ khoảng cách giữa họ. Không như cô, khi nãy nói chuyện đã rất yêu thương cô. - thím Lý tức giận trước vẻ thờ ơ của cô

- Xin lỗi tôi nói thẳng, chẳng lẽ thím luôn nhìn ngó người khác thân thiết? Thím chỉ phán đoán thôi, không lẽ chim không bay lại nói chim không biết bay? - cô cảm thấy người phụ nữ trước mặt rất bướng bỉnh, chẳng nghe giải thích, lại còn đem chuyện này so sánh chuyện kia

- Hừ, tôi cũng nghĩ cô là người hiểu chuyện không ngờ lại rắn độc như vậy. Bám mãi không buông, chẳng lẽ cô muốn mang tai tiếng lần nữa? - thím Lý nhếch mép, chuyện cô và Tôn thiếu vẫn chưa im mà cho nên nếu việc này phơi ra các mặt báo sẽ khiến Lăng thị và Tống gia vướng vào những rắc rối

- À, ra là thím cũng xem tin tức, nhưng, có những việc phải dùng cái đầu để suy nghĩ đừng tin người rồi hại bản thân trở thành một trò đùa. - cô cười rất nhẹ nhàng, lạnh lùng đáp lại câu hỏi khấy đó

- Lăng tiểu thư là người có học thức lại nói chuyện như vậy sao? - bà ta lạnh nhạt cười, nụ cười mang tính chất chế giễu

- Tôi không thừa nhận mình là người có học thức, vì đôi khi, con người cũng cần phải có lý trí. Lời khi nãy thím nói, cứ như chỉ tôi là kẻ thứ ba. - cô biết việc bà ta đem tính cách hiền lành của Xuân Diễm ra để nói là có mục đích.

- Tôi chưa tứng nói, mà cô đã thừa nhận rồi sao? - thím Lý cười giễu cợt

- Phải, nhưng tôi là thừa nhận bản thân thật sự không phải kẻ thứ ba, thím trung thành với chủ là điều tốt nhưng cũng đừng buột người khác phải giống mình. - cô cố gắng không giận, giữ được bình tĩnh như ngày hôm nay đã là sự cố gắng hết sức

- Cô nói như thể mình là chủ của căn nhà này vậy? - thím Lý kiềm chế cơn giận lại, lạnh giọng hỏi cô

- Nếu thím không muốn cũng không sao, dù gì thì tôi và Nghiêm cũng sẽ kết hôn mà. - cô biết nói vậy trước mộ Xuân Diễm là sai, nhưng cô là không thể không nói, nếu không khi cô và Nghiêm kết hôn bà ta nhất định nguyền rủa cô đến chết

- Hồ ly tinh, cô không có lòng thương người sao? Phu nhân ta mất năm năm qua chủ tử thường xuyên đến thăm, bây giờ chủ tử dẫn cô đến đây để cô biết đường mà rút lui đó đồ ngu. - thím Lý giận quá thành ngu xuẩn, nói những lời cay độc

- Thím nên nói chuyện đàng hoàng, tôi với Xuân Diễm đều là phụ nữ. Tôi tin dù thế nào cô ấy cũng mĩm cười chúc phúc cho chúng tôi, cô ấy sẽ không mù quáng như thím. - cô cảm thấy tội nghiệp cho Xuân Diễm, bên cạnh người phụ nữ này phát khí tà đạo bất chính, chẳng biết kẻ đứng sao sai khiến là ai, nhưng nếu dám đem lòng tự tôn của cô chà đạp thì nhất định phải đấu khẩu

“ Chát “

Một tiếng tát tay đầy căm phẫn giáng xuống gương mặt xinh đẹp của cô, gò má đã hồng nãy lại chuyển sang đỏ còn in rõ ràng năm dấu tay kinh hoàng

- Đồ hồ ly, tôi đã nói như vậy cô vẫn không buông tay sao? Miệng thối của cô đừng gọi tên phu nhân, rõ chưa? - thím Lý tát thật mạnh cho hả giận, rồi mắng cô te tua

Cô không kịp trở tay, cái tát rất mạnh miệng cũng đã chảy máu, cô vẫn giữ cái vẻ lạnh lùng không khóc im lặng đứng nhìn thím ấy ra oai bá hổ

- Cô là con ngu bị chủ tử lợi dụng thôi, cô tưởng chủ tử là thật lòng sao? Năm năm trước phu nhân bước vào viên gia đã bị Tống phu nhân đuổi, vậy nghĩ sao mà con hồ ly tinh như cô vào được cổng chính. Tôi là thành tâm nhắc nhở, cô không nghe thì coi như coi ngu ngốc. - thím Lý thấy cô không trả lời, liền mượn gió bẻ măng chửi tới cùng. Lòng nóng như lửa đầy sự oán hận

- Chuyện gì xảy ra? - hắn lạnh lùng nhìn thím Lý, vừa mới bước ra liền thấy trên má cô còn vài giọt máu chưa kịp khô, gương mặt bên hồng bên đỏ.

- Thưa Tống tổng, khi nãy Lăng tiểu thư bị té là trách nhiệm của tôi không quản tốt cô ấy. - thím Lý cúi đầu nhìn hắn, rồi ngước lên trợn mắt với cô ý bảo im lặng

- Tát tôi rồi nói như vậy sao? - cô bái phục nét diễn quá tự nhiên, khinh thường nói lớn

- Tát sao? Ai tát em? - hắn lo lắng chạy lại, đi nhanh nên va vào người của thím Lý. Bà ta bị lực mạnh nên ngã ra sau đến mức chân bị trẹo lại.

- Gương mặt bị ai tát? - hắn lạnh lùng hỏi thím Lý, tay vẫn duy trì xem vết thương tránh để lại sẹo trên mặt cô

- Tôi, tôi thực sự không rõ. - thím Lý cúi đầu xuống, ánh mắt rưng rưng sắp khóc

- Thím ở đây có tôi và thím, vậy ai tát? Lòng thím sẽ tự biết chứ? - cô dứt khoát, rõ là không muốn truy cứu nhưng nếu đã diễn thì cần phải đọc kịch bản chứ. Là do bản thân tự mình chuốc lấy thôi thím à, gieo nhân nào gặt quả đó

- Tôi... - thím căm ghét cô, ánh mắt đảo xung quanh tìm câu trả lời. Thấy vẻ lúng túng đó coi như hắn suy nghĩ đúng, lạnh lùng nhìn bà ta truy tội

- Mèo già hóa cáo. - hắn lạnh lùng khiển trách - Nếu không phải tôi vô tình nghe hai người nói chuyện, đã không biết thím mượn tay lên ngôi. Đừng nghĩ tôi không soi ra kẻ chủ mưu, lại là người phụ nữ vô nhân đạo đó.

- Không, việc này hoàn toàn không liên quan đến Xuân Diệp tiểu thư. Là tôi, tất cả tại tôi. - cúi đầu xuống lạy mong đại nhân không trách tiểu nhân

- Tôi có nhắc gì đến Xuân Diệp sao? - hắn nhếch mép, xoay người vuốt gọn lại tóc cô. Ánh mắt tức giận vẫn như ẩn như hiện ra đáy lòng của thím Lý, việc này... Bà ta chủ quang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.