Cô Vợ Ăn Xin

Chương 7: Chương 7: Chương 3




“Nghe nói khi khách vào lâu đài sẽ được tặng một bức họa, mà trong đó vẽ nội dung về tương lai một ngày nào đó sẽ thành sự thật, chuyện này là thật sao?”

Mạc Nhi im lặng nâng khay các món điểm tâm điển hình của Viên đặt trên cái bàn tròn, đến khi đặt xong hết mới ngẩng đầu nhìn Phạm Tích.

“Chúng tôi sẽ đưa cho khách một bức tranh, còn chuyện có thành sự thật hay không, tôi không biết.”

“Cô là không biết, hay là không muốn nói?”

Cô cười ngọt ngào, “Chuyện này không có gì khác nhau, không phải sao?”

Phạm Tích lạnh lùng nhìn cô một hồi lâu, biết rõ sẽ không ép được chân tướng từ miệng cô, mới không tình nguyện nói: “Như vậy, tôi có may mắn xem trước bức tranh vẽ tặng tôi không?”

“Rất xin lỗi, chúng tôi không có tiền lệ này.”

“Vậy tôi có thể là người đầu tiên.”

“Phạm tiên sinh, tôi rất. . . . . .”

“Đừng nói xin lỗi với tôi, chuyện này tôi rất kiên quyết.” Anh đã đủ phiền! Anh rất muốn biết tòa lâu đài mộng ảo thần bí này có thể dự báo trước cho anh điều gì?

Anh không mê tín ! Tuyệt đối không! Nhưng mà khi có kẻ nào đó không nhiệt tình muốn giúp chung quy muốn theo tay để kiếm chút gì, bất kể những thứ đó là thứ mình muốn hay không muốn, đây chính là nguyên nhân anh lựa chọn đến lâu đài mộng ảo để tổ chức cuộc họp nhóm bốn người này.

“Có rất nhiều thứ dã định trước , Phạm tiên sinh, cho dù ngài bắt vẽ, nội dung vẽ trong đó cũng cho thấy là trong lòng ngài rất để ý đến vấn đề đáp án kia.”

Phạm Tích nheo mắt lại, đề phòng nhìn cô ta, “Có ý gì? Cô biết điều gì?”

Mạc Nhi nhìn anh, khẽ thở dài, “Anh sẽ lấy một công chúa, đây là sự định đoạt của số mệnh, anh có làm gì cũng sẽ không trốn thoát.”

Phạm Tích bắt gọn cánh tay mềm mại của cô, vẻ mặt dịu dàng trong phút chốp chuyển thành hung ác, “Là cô, chính cô là ngươi ở phía sau điều khiển mọi chuyện kỳ quái ở đây phải không?”

Bị nắm có chút đau, cô không khỏi khẽ nhíu mi lại.

“Tại sao cô lại nói như vậy? Sao? Tại sao lại nói là số mệnh đã định? Tại sao? Tôi sẽ không cưới cái cô công chúa vừa béo vừa đen ấy, tuyệt đối không!”

Công chúa vừa béo vừa đen ư? Mạc Nhi sửng sốt, còn chưa hoàn hồn, tay bị năm đau đột nhiên tự do lại, cùng lúc trước mắt cô xuất hiện một người đàn ông anh tuấn đĩnh đạc như thiên thần.

Là U Linh. . . . . .

“Anh là ai?” Phạm Tích nhấc cao mày, thân thủ của đối phương xuất quỷ nhập thần làm cho anh có chút ngach nhiên thú vị, ngoài mặt lại rất bình tĩnh.

“Lạc Lôi Phu.” Nói tên xong, ánh mắt lạnh lùng của Lạc Lôi Phu quét về phía anh, “Lời của tôi không nói lần thứ hai, nếu anh dám động vào một cọng lông của Mạc Nhi, tôi sẽ lấy của anh đôi tay đôi mắt rồi tới đôi chân, nếu như hôm nay anh không nghe lời tôi nói, tôi sẽ bắt từng người trong nhà anh mạng đổi mạng.”

Dứt lời, Lạc Lôi Phu đã kéo Mạc Nhi rời đi.

Lời cảnh cáo thật đáng sợ.

Mạc Nhi là nữ họa sĩ có thể biết trước mọi việc trong truyền thuyết ư?

Không, cô ta nói là cô ta chưa từng vẽ tranh.

Có lẽ cô đang lừa anh đây, có lẽ vậy, biết đâu mọi thứ chẳng qua chỉ là một âm mưu buồn cười mà thôi, căn bản không có họa sĩ biết trước tương lai, tất cả những chuyện xảy ra ở những người đó, chẳng qua chỉ là một chút trùng hợp mà thôi.

“Em làm sao vậy? Em không biết làm như vậy sẽ đem đến cho em những nguy hiểm lớn sao?” Lạc Lôi Phu tức giận nhìn Mạc Nhi, trong giọng nói không nén được sự lo lắng cùng sốt ruột.

Cô luôn làm việc có chừng mực, anh mang cô đến trốn ở đây, cũng đồng ý cho cô sử dụng, cô dùng năng lực đoán tương lai để cho Ái Ny Ti vẽ, một mặt là để cho cô có thể giải phóng khả năng của mình, một mặt là bởi vì anh có thể chắc chắn những người đó không tra ra được ai là người có năng lực dự đoán tương lai, nhưng vậy mà cô lại ngay trước mặt Phạm Tích, nói ra những chuyện cô cảm nhận được trên người anh ta, để cho cô bỗng nhiên rơi vào nguy hiểm, anh thật không có cách nào hiểu được.

“Em cho rằng anh ta là người khách rất quan trọng. . . . . .”

“Người quan trọng hơn nữa cũng kém xa sự an toàn của em.”

“Lạc Lôi Phu. . . . . .”

“Bọn họ là chính khách, nếu như bọn họ biếtiém có khả năng này, bọn họ sẽ uy hiếp em nếu họ biết trước sang năm sẽ vận động bầu cử Tổng Thống, không chỉ bọn họ, nếu như mọi người biết em có khả năng này, tất cả những kẻ có mục đích sẽ tràn vào chỗ này để hỏi về tương lai, em gánh nổi sao?”

Cô thừa nhận cô không gánh nổi, cho nên mới phải cùng anh trốn ở chỗ này, cô không hi vọng mình trở thành một thành viên của trung tâm nghiên cứu dị nhân Trung Quốc, cả đời này làm con chuột bạch cho người ta nghiên cứu.

Là Lạc Lôi Phu tìm được cô, che chở cô dưới vây cánh của anh, mấy năm qua, cô quá an ổn, không có người nào quấy rầy cuộc sống tuyệt vời của cô, nhưng mà. . . . . . Cuối cùng cô cũng làm liên lụy anh, đây là hiện thực không tránh khỏi, bởi vì cô không có cách nào che dấu mãi năng lực của mình, không sử dụng những khả năng này, năng lực tích lũy trong người không hoạt động, cô sẽ mệt mỏi đến mức không thể hô hấp.

Nhưng mà một khi cô phóng thích những năng lực này, sớm muộn cũng sẽ có người tìm ra nơi này, tìm được cô.

“Nếu như việc em có thể giúp được, em bằng lòng thử nhìn một chút.” Cô không có cách nào biết được điểm dừng năng lực của mình, chỉ có thể thử lại một lần nữa.

Chỉ trừ một số người đặc biệt cô mới sử dụng khả năng tâm linh của mình, phần lớn cũng không có vấn đề gì, khả năng của cô cũng chỉ nhìn thấy một đoạn ngắn, chỉ có thể mơ hồ thấy được thoáng qua một điểm gì đó, cũng vì vậy mà ngay cả cô cũng không thể xác định được, mà mỗi lần đưa cho khách một bức họa, thì đồng nghĩa với năng lực đoán trước tương lai là sự luyện tập , để cho lần sau năng lực của cô đạt đến hoàn thiện hơn.

Vừa rồi đối mặt với Phạm Tích, cũng vì hình ảnh quá rõ ràng, nên cô mới có thể buột miệng nói ra.

“Mạc Nhi!” Anh không muốn cô trở thành công cụ để cho người khác sử dụng để nhìn trước tương lai, một chút cũng không muốn.

“Nếu như đó là số mệnh của em, vậy em cũng chỉ có thể nhận.” Nụ cười nhàn nhạt hiện trên mặt Mạc Nhi , không lo không oán chỉ cầu an lòng.

Kathi Nhã không nghĩ mình lại gặp người đàn ông tên Phạm Tích này, anh ta đối với cô không quá thân thiện, không, phải nói là anh ta còn chả thèm liếc nhìn cô một cái, vậy mà anh ta xuất hiện ở nơi này thật đáng nghi.

Bởi vì khí trời có chút lạnh, cả người cô núp ở góc giáo đường, nhìn thấy anh lại giả vờ không nhìn thấy, lại nhắm mắt, giả bộ ngủ.

“ Kathi, cô tên là Kathi không sai chứ?” Âm thanh nhàn nhạt bình tĩnh, lại đặc biệt dễ nghe.

Anh ta đều dùng loại thanh âm này lừa gạt phụ nữ à? Kathi khẽ mở mắt ra, nhưng mắt vẫn híp lại thành một đường nhỏ.

“Anh tìm tôi?” Có quỷ, nhất định có quỷ!

“Không sai, tôi là tìm cô.”

“Chuyện gì?” Đối với thứ người như thế không cần quá nhiệt tình, huống chi cái bộ mặt lạnh như băng kia cũng làm cho cô nhiệt tình không nỗi .

“Tôi cho cô một công việc, thù lao là một năm mười vạn Đô-la, kỳ hạn hợp đồng do tôi định, chỉ cần tôi muốn thì phải hủy bỏ hợp đồng; nếu như tôi muốn tiếp tục hợp đồng thì cô phải tiếp tục hợp đồng vô điều kiện, nếu không tuân theo quy định, cô nhất định phải bồi thường cho tôi một trăm vạn Đô-la tiền vi phạm hợp đồng, có vấn đề gì không?”

Kathi Nhã nháy mắt mấy cái, có chút u mê, công việc gì có thể một năm kiếm mười vạn Đô-la? Cô một ngày ở ven đường bất quá cũng chỉ kiếm chừng tám mươi Đô-la. . . . . .

Phạm Tích không kiên nhẫn nhíu mày, “Có muốn hay không nói một câu, cô không muốn, vậy tôi đi tìm người khác.”

Nếu không phải là nhìn dáng dấp cô ta không đến nỗi chán ghét, thêm chút tạo hình thì cũng có thể coi là đẹp, cô ta nào có cơ hội bay lên cành cao thành Phượng Hoàng.

“Anh còn chưa nói cho tôi biết đó là công việc gì.” Chỉ cần không phải bán linh hồn , làm cái gì cũng tốt hơn làm một đứa ăn xin.

“Làm vợ tôi.”

“Cái gì? !” Kathi Nhã thiếu chút nữa rớt cằm xuống.

Anh ta muốn cô làm vợ anh ta? ! Không thể nào! Người đàn ông này mắt mù à?Hay là phương diện chức năng nào có vấn đề? Anh ta lại muốn cưới một đứa ăn xin làm vợ.

Được rồi, cô thừa nhận dáng dấp mình cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ toàn thân cô vừa dơ vừa thối, thậm chí cô có thể cảm giác được anh ta rất chán ghét cô, vậy mà anh ta lại nói muốn kết hôn với cô? Phạm Tích đưa tay che cái miệng đang mở to kia lại, “Công việc của cô là làm vợ tôi, ở trước mặt người khác chúng ta là một đôi vợ chồng ân ái ngọt ngào, những lúc khác, cô chỉ là nhân viên của tôi, tất cả mọi việc đều phải nghe lệnh của tôi mà hành động, hơn nữa thề tuyệt đối không tiết lộ cho bất cứ kẻ nào biết sự thật.”

“Ý của anh là —— chúng ta kết hôn giả?” Đầu của cô còn đang mờ mịt, bất quá nghe tới nghe lui, hẳn là như vậy không sai.

Anh gật đầu, “Bây giờ thì cho tôi câu trả lời đi, muốn hay không muốn.”

“Giả kết hôn cũng không cần phải lên giường đúng không?”

Phản ứng của anh là liếc nhìn cô một cái, đùa cợt cười, “Cái loại mặt hàng như cô ấy à, coi như phụ nữ khắp thiên hạ có chết hết, tôi cũng không nhìn trúng cô.”

Kathi Nhã nghe anh chê bai như thế không nói gì, chỉ cười ngọt ngào, đưa tay ra, “Vậy thì thành giao, vậy khi nào chúng ta đến lễ đường kết hôn?”

Phạm Tích không nắm tay cô, lạnh lùng quay đầu, “Trước tiên cùng tôi trở về khách sạn tắm rửa, cái bộ dạng này của cô có nói cô là người giúp việc cho tôi cũng không có ai tin.”

“Anh sẽ lấy một công chúa, đây là sự định đoạt của số mệnh, anh có làm gì cũng không trốn thoát ”

Những lời này cả ngày cứ xoay quanh ở trong đầu Phạm Tích, tới mức đầu của anh cũng sắp nổ tung rồi, cuối cùng, anh vẫn lựa chọn chống cự nó.

Anh sẽ không cưới một công chúa, tuyệt đối sẽ không, bởi vì anh quyết định lập tức thay mình tìm một cô vợ, sau đó chính thức cùng đối phương kết hôn, hôn lễ của anh là hợp pháp, coi như là giả kết hôn nhưng về mặt hình thức tất cả đều là hợp pháp, nếu như lời tiên đoán của Mạc Nhi là sự thật thi anh muốn hoàn toàn đánh vỡ lời tiên đoán đó.

Kathiynhã ngâm mình trong nước khoảng nửa giờ, mới lười biếng từ trong bồn tắm thật to bò ra ngoài, cô dùng khăn lông vò mái tóc ngắn xinh đẹp, lau khô thân thể, lúc này mới nghĩ đến y phục không thích hợp, thứ nhất cô là trực tiếp bị mang tới tiệm cơm, thứ hai cô làm tên ăn xin đã lâu, không có quần áo của con gái, hiện nay khá tốt, chẳng lẽ muốn cô bao lấy khăn tắm lớn xuất hiện ở trước mặt người đàn ông kia?

“Xong chưa?”

Cô mới nghĩ tới, cửa phòng tắm lại đột nhiên được mở ra, gương mặt tuấn mỹ của Phạm Tích đã xuất hiện trong gương.

“A!” Cô liên tục không ngừng dùng khăn lông che kín trước ngực, nhưng bởi vì hốt hoảng, thân thể quay ngược lại mấy bước, vì không thăng bằng thiếu chút nữa ngã vào trong bồn tắm.

Phạm Tích lanh tay lẹ mắt nhảy qua trước mấy bước, nắm ở eo của cô.

Này eo. . . . . . Rất tinh tế, giống như chỉ cần anh một dùng sức sẽ gặp bẻ gảy tựa như.

“Cám ơn” Kathy Nhã có chút khốn quẫn ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ ửng, lại nhu nhược làm người khác thương yêu.

Một đầu tóc ngắn giống như bé trai, tẩy đi khuôn mặt bẩn thỉu kia là bộ dạng xinh đẹp động lòng người.

Giờ phút này, cô chẳng những đã không thối, thân thể còn có mùi xà phòng nhàn nhạt dễ ngửi, sạch sẽ lại mê người.

Phạm Tích bị kinh hãi, thật lâu nói không ra lời.

“Cái đó. . . . . . Phạm tiên sinh, anh có thể buông tôi ra.” Bàn tay to của anh đặt bên hông của cô, giống như ngang hông buộc một cây đuốc nóng rực, hơi không cẩn thận cô có thể liền bị phỏng .

Nghe vậy, vẻ mặt của Phạm Tích có chút chật vật buông tay ra, nhưng không có lập tức quay đầu rời đi, một đôi mắt không ngừng tuần tra ở khăn tắm trên người cô rồi rơi trên đường cong có lồi có lõm của cô cùng một đôi chân thon dài xinh đẹp, cuối cùng quyết định dừng lại phần môi nhàn nhạt.

“Bắt đầu từ hôm nay, cô nhất định phải quen với sự đụng chạm của tôi, không cần ngạc nhiên, còn có, gọi tôi là Tích, không có ai lại gọi chồng của mình là Phạm tiên sinh, cô phải nhớ kỹ.”

Giấy hôn thú có hai tờ giống nhau, một tờ cho chú rễ, một tờ cho cô dâu, nhưng cô không giống với những cô dâu khác là có thêm một tờ hiệp ước li hôn.

“Ký nó, tránh cho đến một ngày khi hiệp ước ngừng hẳn, cô lại không ngừng quấn lấy tôi.” Vì để ngừa vạn nhất, tờ hiệp ước ly hôn đặt ở chỗ của hắn, lúc nào cuộc hôn nhân này ngừng hẳn toàn bộ là do một mình anh ta quyết định, làm việc cẩn thận luôn là phong cách.

Người đàn ông này có lòng phòng bị rất mạnh, không có cảm giác an toàn, khi còn bé có thể thiếu hụt tình thương của cha hoặc tình thương của mẹ, thật rất đáng thương.

“Mẹ của anh có phải hay không không còn trên đời này ?” Cô suy đoán hỏi.

“Làm sao cô biết?” Phạm Tích ánh mắt rét lạnh, đề phòng nhìn cô.

“Rất dễ dàng đoán a, anh hành động tựa như một đứa trẻ không có đầy đủ tình thân.” Kathy Nhã cười một tiếng, Kathy Nhã tiêu sái kí cái tên Kathy trên hiệp ước li hôn .

“Không nên tự cho mình là thông minh.”

“Biết, ông xã.” Cô vui vẻ đưa hiệp ước li hôn đã kí đưa cho anh ta, phủi mông một cái đứng lên, “tôi lấy nó để chơi sao?

Bộ dạng không quan tâm của cô không biết tại sao làm cho trong lòng anh có chút không vui.

Dù gì cô cũng nên tỏ vẻ một chút xíu không vui chứ! Một năm mười vạn Đô-la thù lao cũng không phải là người bình thường có thể kiếm được , người bình thường sẽ bám chặt lấy .... Được rồi, coi như cô không đem tiền để ở trong mắt nhưng Phạm Tích anh cũng là nhất nhì đại soái ca, hắn ở trong mắt của cô lại không nhận thấy được chút lưu luyến si mê nào.

“Có phải hay không cô đồng tính luyến ái?” Một vấn đề đột ngột cứ như vậy được nói ra, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Cái gì? Đồng tính luyến ái?” Mắt cô mở lớn như chiếc chuông đồng, tròn xe nở một cười trào phúng.

Giờ phút này, anh cảm thấy ở trong mắt cô anh nhất định là một tên ngốc.

“Coi như tôi không có hỏi.” Phạm Tích ho nhẹ hai tiếng, dứt khoát quay lưng rời đi, vừa đi vừa dặn dò, “Buổi chiều tôi đã an bài giáo viên dạy cho cô một chút về lễ nghi xã giao, nhớ, ở đó không được trốn học, cố gắng học cho ta, không được làm mất mặt tôi.”

“Uy ——”

Phạm Tích dừng bước, quay đầu lại là một đôi mắt đầy rét lạnh , “Gọi tôi là Tích.”

“Được rồi, Tích tiên sinh, anh chừng nào thì muốn dẫn tôi đi chọn áo cưới? Có chụp ảnh cưới không?” Cô có xem những bộ lễ phục lụa trắng trên các tạp chí nổi, rất là đẹp đấy, cô đã không thể chờ đợi muốn mặc một chút xem sao.

“Gọi Tích, không cần thêm hai chữ tiên sinh.” Phạm Tích cắn răng, có chút muốn đưa tay bóp chết cô, “Áo cưới ta đã đặt xong rồi, hai ngày sau đi mặc thử rồi chụp hình luôn, còn có vấn đề sao?”

“ Còn chiếc nhẫn. . . . . .”

“Tôi đã cho người mua.” Cô gái nhỏ này vấn đề thật đúng là nhiều a.

“Cái gì? Ngay cả nhẫn cũng không cho tôi chọn? Người kết hôn cùng anh là tôi, không nghĩ tới anh lại không quan tâm đến tôi.” Kathy Nhã vô cùng thất vọng chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Kathi tiểu thư, cô sẽ không quên chúng ta là giả kết hôn đi?” Phạm Tích nheo lại mắt, lạnh lùng nói: “Nếu là giả, có thể lược bỏ những bước nào liền lược bỏ, tôi không có nhiều thời gian để cùng cô lãng phí vì những chuyện nhàm chán trên , nhưng tôi bảo đảm với cô áo cưới cùng chiếc nhẫn đều là do một trong hai nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới, nửa phần cũng sẽ không bạc đãi cô.”

“Kia không giống a, đồ không nhất định phải dùng tốt nhất, so với dùng đồ đắt tiền thì chọn thứ mà mình thích thì quan trọng hơn . . . . . .” Kathy Nhã nói thầm mấy câu, lông mày vừa nhấc liền chống lại đôi mắt hờ hững kia, liền tự động im lặng.

“Hôn lễ vào ba ngày sau, tôi hi vọng trước ngày đó tôi có thể thấy một người làm tôi vừa lòng, nếu như không được, rất xin lỗi tôi phải thay đổi người, hiệp ước giữa chúng ta sẽ ngừng hẳn.”

“Đó.” Biết, bởi vậy có thể thấy được người đàn ông này thường ngày nhất định rất hiệu lực, vô cùng máu lạnh, người khác một khi không đạt tới yêu cầu của anh ta cũng sẽ bị mất việc, bất quá, cô thật sự một chút cũng không lo lắng điều này, nàng tương đối lo lắng cái này, anh ta muốn dẫn cô tới nơi nào hưởng tuần trăng mật.

Sẽ có đi trăng mật sao? Mặc dù là giả kết hôn, nhưng vì giữ bí mật với người khác nên sẽ phải có trăng mật .

“Hawai.”

Một cái tên đột nhiên ở bên tai hiện ra, Kathy sửng sờ ngẩng đầu nhìn anh.

“Chúng ta đi Hawai hưởng tuần trăng mật.”

Trời ạ. . . . . . Cô mới vừa hỏi ra lời sao? Kathi Nhã hơi đỏ mặt, cười cười, lúng túng cúi đầu chơi đùa cúc áo.

Hawai đấy, nghe nói đó là Thiên đường trăng mật, vừa nghĩ đến phong cảnh ở đó đã làm cho lòng của cô lâng lâng, cao hứng đến mức không kìm chế được.

Khóe môi cô thật sự đang cười, không che dấu được hưng phấn, mặt mày cũng mang theo ý cười phảng phất.

Chỉ bất quá nói muốn đi Hawai một chuyến, mà có thể mua được nụ cười của cô cung không sao.

Nụ cười kia trên khuôn mặt trái xoan có chút không giống, làm cho cả người cô tản ra một ánh hào quang, rất rực rỡ.

Không tự chủ được, tầm mắt của cô rơi vào trên mặt cô thật lâu dời không ra.

Chẳng qua là tên ăn mày nhỏ mà thôi, anh thế nhưng sẽ cảm thấy cả người cô tản ra ánh hào quang vừa mê người mà tôn quý?

Thời gian này, anh thật sự là quá mệt mỏi. . . . . .

Nhất định là như vậy.

“Mới ba ngày, yêu cầu như thế có thể hay không thật là có chút quá đáng?” Vu Hoài Lý từ một cánh cửa khác thông với gian phòng của Phạm Tích, thấy giáo viên đang dạy Kathi Nhãn những bước đi ưu nhã.

“Đúng vậy a, có chút không nhân đạo.” Kiều Ân Tư tràn đầy đồng cảm gật đầu, hai tay gối sau đầu có chút tê dại, “Chim sẻ mà cũng muốn thành phượng hoàng, huống chi đây là một con quạ?”

Vu Hoài Lý nhìn Kiều Ân Tư một cái, xem thường nói: “Tôi lại thấy ngược lại cô ấy vô cùng có thiên phú, cậu nhìn đi, giáo viên mới nói lần thứ nhất, mà cô ta có thể mang đôi giày cao gót ba tấc đi thẳng như vậ , ngay cả người mẫu đều chưa hẳn có loại tiêu chuẩn này.”

“Cái gì ?” Mới vừa rồi anh ở đây ngủ gà ngủ gật hay sao? Tại sao anh cũng không phát hiện ra cái này?

“Còn có, lúc tôi vừa mới tiến vào tôi thấy cô ấy đang một mình nhảy một đoạn nhạc Waltz, thế nhưng lúc trước tôi không phát hiện cô ấy có thể đạt tiêu chuẩn quốc tế, nhưng sau khi cô ấy thấy tôi, bước nhảy của cô ấy lại liên tiếp phạm sai lầm.”

“Khẩn trương nha, giống như bộ dạng học sinh tiểu học lên đài biểu diễn, khó tránh khỏi.”

“Không, mặc dù bước nhảy của cô ấy sai lầm, nhưng là mười phần đáng xem, có thể thấy được trước kia cô ấy từng nhảy nhạc Waltz, hơn nữa nhảy rất khá.”

“Là như thế này a. . . . . .” Kiều Ân Tư nói thầm, chỉ cảm thấy có thể mình ngủ gà ngủ gật, bây giờ nhớ lại, giống như thật sự có sự việc như vậy, “Nói không chừng có lẽ cô ấy thật sự rất có thiên phú, chẳng qua là hoàn cảnh của cuộc sống mai một tiềm năng của cô ấy, tựa như anh, là một nghệ sĩ trời sinh, đánh đàn ca hát khiêu vũ toàn bộ đều đứng đầu, tôi thì không được, tôi chỉ biết kiếm tiền, tiền càng nhiều, tôicàng tính càng hăng say, tiền liền càng nhiều.”

Vu Hoài Lý cười cười, “Đúng vậy a, kiếm tiền cũng là một loại thiên phú.”

“Cái loại thiên phú này rất trọng yếu, bởi vì sinh hoạt của chúng ta một phần ba lấy ra vui đùa, một phần ba khác lấy ra ngủ, cho nên chúng ta chỉ còn một phần ba thời gian kiếm tiền.” Đây hẳn là triết lý của cuộc sống.

“Khéo chọc tức người khác!” Phạm Tích không hẹn nhưng cùng xuất hiện; vỗ vào ót của Kiều Ân Tư, “Miệng của cậu không nhắc đến tiền, thì không thể phun ra được một chút khí chất gì à?”

Kiều Ân Tư bị đau vuốt đầu, buồn bã kêu đau , “Xong rồi, coi như tôi luyện cả đời cũng không học được khí chất ưu nhã của Phạm ca ca, hay là làm mình tương đối khả ái.”

Phạm Tích hài lòng khẽ cười một tiếng, ánh mắt chuyển qua đằng trước đang luyện tập đi bộ “Như thế nào, tạm được đi? Hi vọng ở trước hôn lễ cô ấy sẽ không luyện đi bộ đến bị trẹo chân.”

Vu Hoài Lý cười nhạt, nhìn Kathi Nhã như có điều suy nghĩ, “Anh thật sự muốn cưới cô ấy?”

“Không có thời gian tìm thêm người, không thể làm gì khác hơn là ngựa chết thì trước mắt thấy ngựa sống thì chọn, bất quá, tôi tin tưởng vào sự dạy bảo của tôi, lúc trước nhìn thấy cô ấy tôi thấy được biểu hiện của cô ấy nhất định có thể đạt tiêu chuẩn thấy trước, còn những cái gì chưa được nữa cũng chỉ có thể dựa vào miệng của tôi tu bổ thêm .”

“Đúng vậy a, ba hoa chích chòe, điên đảo thị phi trắng đen luôn luôn là bản lãnh của anh.”

“Anh đây là đang tán thưởng hay là đang châm biếm tôi vậy ?”

“Anh cho rằng cái gì thì chính là cái đó.” Vu Hoài Lý hôm nay không muốn cùng anh tranh cãi, “Đúng rồi, sau khi hôn lễ kết thúc tôi liền phải bay trở về Canada, tháng hai năm sau tôi mới có thể mang theo Hải Ninh đến chi nhánh công ty ở Mỹ .”

“Tôi cùng Arthur An cũng muốn cùng nhau trở về Washington.” Kiều Ân Tư tiếp lời “Chúng ta phải tự mình giải quyết được mối quan hệ không tốt cung quốc gia Arab, tìm ra người thay thế anh cưới đại công chúa Saudi Arabia .”

Kể từ sự kiện 11-9 sau, Mĩ cùng quốc gia Arab rơi vào tình huống đối lập nghiêm trọng phá hư mối quan hệ hữu nghị của hai nước trong suốt 2 năm qua, cũng bởi vì như thế, Tổng Thống tự mình thỉnh cầu tập đoàn xuyên quốc gia để tìm cách hóa giải địch ý giữa hai phe, lễ đính hôn này là bước đầu tiên.

Phạm Tích nghe vậy, có chút hổ thẹn đỏ mặt, “Tôi đã rất ích kỷ sao?”

“Phạm ca ca, anh đừng nói như vậy, cái cô đại cong chúa Saudi vừa đen lại tròn, nếu là tôi cũngse không cung cô ta kết hôn, nhìn cả đời nhiều mắt sẽ tổn thương đến mắt a.”

“Đúng vậy a, không phải là lỗi của anh.” Vu Hoài Lý cũng nói ra đúng trọng tâm.

Chẳng qua là nếu Phạm Tích không cưới thì phải tìm người xui xẻo khác để cưới.

Nếu như cô công chúa kia xinh đẹp liền thôi đi, ai ngờ cô ta dáng dấp vừa tròn lại vừa đen, chuyện thiết lập này xem ra rất khó giải quyết .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.