Cô Vợ Ảnh Hậu Trùng Sinh Của Lão Đại Hắc Đạo

Chương 16: Chương 16: Chân truyền đệ tử, thanh thúy bạt tai (thu thập Giang Vi Vũ)




Dương Đông Bình vội vã đến phòng Giáo vụ, nói thẳng với em vợ, dọa cô ấy sủng sốt, không ngừng kêu: “Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây sao?”

Người bình thường ghét nhất là đi cửa sau và dựa vào quan hệ lại chủ động đề nghị, sử dụng đặc quyền?!

Khi nhìn thấy thành tích thi bổ sung của Dạ Cô Tinh, đôi mắt già nua của Dương Đông Bình sáng hơn cả sao Bắc cực, cảm khái – lần đi cửa sau này, đáng giá!

Nhiều năm như vậy, những học sinh do ông dẫn dắt đều đạt được thành tựu to lớn trong giới Vật lý học, nhưng anh cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ!

Đối với Vật lý học, cố gắng chỉ là thứ yếu, mấu chốt vẫn nằm ở thiên phú.

Có thể nói, về phương diện thiên phú, từ trước đến nay chưa có học trò nào khiến ông hài lòng, hài lòng đến mức có thể kế thừa y bát của ông.

Vì vậy, khi nhìn thấy bảng thành tích của Dạ Cô Tinh, ông mới có thể mừng như điên như vậy, thậm chí còn cười một cách ngây ngô.

Vật lý nguyên tử và vật lý hạt nhân đều là điểm tuyệt đối! Điểm tuyệt đối đó!

Trưởng phòng Giáo vụ nhìn thấy biểu cảm của ông, trong lòng tràn đầy kinh hãi, xoay người, lặng lẽ gọi điện thoại cho chị mình —— “A lô! Chị ơi, vợ chồng chị cãi nhau à?... Không?! Không có...... Ôi, không phải ý đó! Anh rể, anh ấy… không bị cái gì kích thích đi? ”

Mọi thứ đã được xác nhận xong! Mặc dù Diêm Đông Bình hào hứng chạy đến ký túc xá nữ sinh, nhưng lí trí vẫn còn, không có xông vào mà nhờ dì quản lí kí túc xá gọi giúp, còn mình đứng đợi dưới gốc cây hòe đại thụ.

Nhưng đợi mãi, đợi một lúc lâu vẫn không thấy người, theo tính cách thường ngày ông đã phất tay áo bỏ đi, nhưng lần này ông cực kì kiên nhẫn, năm đó ông theo đuổi vợ mình cũng không kiên nhẫn như vậy!

Diêm sư mẫu ở nhà đột nhiên hắt hơi một cái, lẩm bẩm: “Lão đầu tử chắc chắn đang nói về mình…”

“Nên… Hôm nay thầy tới đây là vì?” Dạ Cô Tinh thử thăm dò hỏi.

“Ta muốn nhận ngươi làm đệ tử thân truyền!” Diêm Đông Bình nói ra ý đồ của mình, dùng một ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn Dạ Cô Tinh, đôi mắt già nua sáng ngời.

Phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh là từ chối, bởi vì chuyện của Vương Thạch và Vu Sâm bên kia nên nhưng ngày sau này cô sẽ rất bận bịu, vậy nên về cơ bản không có cách nào yên lòng làm nghiên cứu học thuật.

Nhưng nghĩ kĩ lại một chút, hy vọng lớn nhất của Dạ Cô Tinh nguyên chủ là một ngày nào đó anh có thể sở hữu phòng thí nghiệm vật lý của riêng mình, tốt nhất là có thể ở trong đó suốt đời để làm nghiên cứu, quen ăn quen ngủ, cống hiến hết mình cho sự nghiệp Vật lí vinh quang của đất nước!

Lời mời đột ngột của Dương Đông Bình vào thời điểm này tương đương với một bước ngoặt to lớn trong cuộc đời của Dạ Cô Tinh, chỉ cần nắm bắt cơ hội này, ước mơ sẽ nằm trong tầm tay!

Lời từ chối đã tới đầu môi, nhưng cô do dự.

“Nha đầu, có, có vấn đề gì không?”

Lúc này, Diêm Đông Bình tràn đầy lo lắng, đối với người bình thường thì sẽ vui mừng khôn xiết khi được làm học trò của ông, nhưng đối với cô gái đặc biệt này, ông thật sự không nắm bắt được.

“Em, có lẽ tôi không có nhiều thời gian ở phòng thí nghiệm, cho nên…”

Diêm Đông Bình suy nghĩ một chút, “Có phải vì phải đi làm thêm ngoài giờ học không?”

Dạ Cô Tinh suy nghĩ một chút, gật đầu, “Coi là như vậy đi.”

Bây giờ việc chính của cô là học tập, âm thầm thiết lập thế lực hắc bạch lưỡng đạo của mình là phụ, tạm thời có thể gọi là “ đi làm thêm” đúng không?

Đôi mắt của Dương Đông Bình lóe lên một tia xúc động, ông đã xem qua hồ sơ của Dạ Cô Tinh - không cha không mẹ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, thành tích học tập xuất sắc...

Anh thở dài, trấn an nói: “Em không cần lo lắng, thầy sẽ giúp em xin học bổng, hơn nữa, phòng thí nghiệm sẽ có trợ cấp hàng tháng. “

“ Nhưng mà... “Dạ Cô Tinh ngừng nói, mi mắt rũ xuống, như thể đang tập trung suy nghĩ, rồi ngẩng đầu lên, kiên định nhìn về phía Diêm Đông Bình, từng chữ từng chữ một, ánh mắt nghiêm nghị nói: “Em cần thời gian riêng.”

“Nếu thầy có thể cho phép em tự do quản lý thời gian của mình, sắp xếp công việc trong phòng thí nghiệm cùng với công việc bên ngoài một cách linh hoạt, em sẽ chấp nhận. “

Không sai, cô đem lời đề nghị của Dương Đông Bình coi thành “ lời mời “, hoàn toàn đem cô cùng ông ấy đặt trên cùng một độ cao.

Mặc dù người đứng đầu phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân của Đại học B là Dương Đông Bình, nhưng một khi cô lựa chọn tham gia, cô ấy nhất định phải đối mặt với các thành viên khác trong phòng thí nghiệm.

Trước hết cô phải giành đủ quyền lợi cho mình trước khi tính đến chuyện tham gia.

Dương Đông Bình nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thầy cần phải liên lạc với các thành viên khác trong phòng thí nghiệm trước khi có thể cho em câu trả lời.”

“Được.”

Nhìn bóng lưng mảnh mai của cô gái đang dần biến mất trong bóng tối, Diêm Đong Bình âm thầm hạ quyết tâm thuyết phục những cái lão già kia gật đầu đồng ý!

Mục tiêu rõ ràng, suy nghĩ kín đáo, tiến thối có độ, không ngại hơn thua,tâm tư tỉ mỉ, cái nhìn sắc sảo - đây là ấn tượng của Dương Đông Bình về cô bé này sau khi nói chuyện với Dạ Cô Tinh.

Diêm Đông Bình lúc này trong lòng đã triệt để công nhận Dạ Cô Tinh, trực giác cảm thấy cô gái này sẽ còn bay xa hơn, bay cao hơn anh tưởng tượng!

Tìm kiếm lâu như vậy, rốt cuộc ông đã tìm được!

Cao hứng! Thật cao hứng! Hết sức cao hứng! Dương Đông Bình quay lại, thoải mái rời đi.

Nhiệm vụ cấp thiết nhất là phải tìm cách thuyết phục mấy lão già kia càng sớm càng tốt để nha đầu vào phòng thí nghiệm một cách suôn sẻ...

Giang Vi Vũ cùng Kha Hiểu Yến trở về ký túc xá lúc gần 10 giờ tối, cả hai đều bao lớn bao nhỏ xách vào cửa, như thể họ vừa mua hàng đón năm mới.

Giang, Kha hai người đều là thổ địa ở kinh thành, nhà ở thành phố, cứ cuối tuần sẽ về nhà, thuận tiện mang bao lớn bao nhỏ quàn áo bẩn về giặt.

Khi hai người bước vào cửa thì thấy ký túc xá tối om, bật đèn lên thì thấy Dạ Cô Tinh đã nằm trên giường, đôi mắt to mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, mà hai người vừa mở cửa đi vào hoàn toàn bị phớt lờ.

Giang Vi Vũ mang một cái túi lớn leo lên lầu, mệt mỏi thở hồng hộc, mồ hôi chảy ướt lưng, ngửi thấy mùi mồ hôi chua xót từ dưới nách phát ra, người thích sạch sẽ như cô ta đã kế cận ranh giới tan rã.

Trong lòng vốn như lửa đốt, che dấu một trận khó chịu, tiến thoái lưỡng nan, bỗng dưng nhìn thấy biểu tình này của Dạ Cô Tinh, giống như cổ tà hỏa trong lòng rốt cuộc tìm được nơi phát tiết, đưa tay đem mấy cái bọc lớn ném xuống, vung dầu che mặt hướng Dạ Cô Tinh trút giận -

“Cậu đây là cái thái độ gì? Coi chúng tôi là không khí sao? Quả nhiên là đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, một chút gia giáo cũng không có? Thứ hạ đẳng chính là thứ hạ đẳng, coi như cô có thể thi đậu đại học B thì thế nào? Cậu thật cho rằng mình là sinh viên đạu học đi! Cô Cùng Lăng Tuyết con tiện nhân kia, đều là mệnh làm điếm! Ngàn người cưỡi vạn người leo con chó cái...... “

“ bốp - bốp —— “

Sau hai âm thanh giòn giã, thế giới hoàn toàn yên tĩnh.

Kha Hiểu Yến nhìn về phía Dạ Cô Tinh ánh mắt u ám không rõ, phức tạp khó phân; Giang Vi Vũ phản ứng lại, chính là che gò má với ánh mắt đầy vẻ không tin.

“Cô... cô lại dám đánh tôi?! A -Tôi muốn giết cô!” Giang Vi Vũ hét lên như một người đàn bà điên, trong mắt chợt hiện lên vẻ hung ác, liền giơ tay lên chuẩn bị đánh trả lại.

Dạ Cô Tinh cười lạnh né đi.

Giang Vi Vũ không ngờ phản ứng của Dạ Cô Tinh lại nhanh như vậy, bàn tay vung vào không khí, trọng tâm không ổn định, loạng choạng lùi về phía sau, trực tiếp ngồi phịch xuống sàn nhà.

Đầu “oanh” một cái, Giang Vi Vũ hoàn toàn bối rối.

Dạ Cô Tinh tiến lên một bước ép tới gần, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt uy nghiêm, khuôn mặt lạnh như băng.

“Cái tát đầu tiên là để dạy cô phải học cách tích khẩu đức, không được phun phân đầy mồm. Còn cái tát thứ hai là để cảnh cáo các bạn không được chọc người không nên chọc, vì người chân đất không sợ người mang giày. “

“ Hiểu rồi chứ? “

“ Ô! Đúng rồi! Tôi khuyên cô tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ hoặc có như thế nào trả thù, bởi vì tôi không dám đảm bảo rằng mình ở tình huống bị hoảng sợ còn có khả năng bảo trì lí trí, nếu không cẩn thận đem video cô cùng vị giáo sư nào đó tới quán rượu thuê phòng truyền tới trang web của trường, vậy thì không ổn. “

“ Cô nói, có phải hay không? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.