Đêm lạnh như nước, ánh sao lấp lánh.
Bên ngoài cửa lớn của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Mục Ca Thế kỷ, lúc này đang bị bao vây bởi một lượng lớn phóng viên, người quay phim mang thiết bị cồng kềnh theo sát phía sau.
Một đám người chen lấn xô đẩy, tranh giành nhau vượt lên trước, như cháo đặc đang sôi trong nồi, không ai muốn bỏ lỡ tin tức bùng nổ này có thể trở thành tiêu đề của ngày mai, ôi thôi,tai tiếng!
“Ra rồi!” Cùng với một tiếng hét khắp bầu trời đêm kéo theo đám đông hoàn toàn sôi sục.
Một đám người xúm lại vây quanh một người phụ nữ mặc đồ đỏ vừa bước ra khỏi công ty và hai trợ lý đi theo sau cô, những câu hỏi sắc bén được ném ra.
“Cô Diệp, người phụ nữ trong ảnh có phải là chính mình không? Có phải những gì cư dân mạng nói là đúng không? Là một ngôi sao khiêu dâm hạng ba, anh ấy có thể giành được sự ưu ái của đạo diễn Tần Tuấn và thành công trong vai nữ thứ hai của “Hoa trong sương, trăng Yong nước“. Đây có phải là giải thích rằng cô đã lén đạt được thỏa thuận trao đổi nào đó với Giám đốc Tần? “
“ Trong bức ảnh, cô và Giám đốc Tần vào khách sạn. Theo cư dân mạng nói, chính cô là người chủ động leo lên dẫn đến việc Giám đốc Tần từ bỏ Bạch Sương Sương và chọn bạn làm nữ thứ 2 trong bộ phim mới của ông ấy? “
“ Cô Diệp, cô có thể vui lòng nói điều gì đó không... “
“ Cô đã gián tiếp chấp nhận những quy tắc bất thành văn thượng vị của cấp trên... “
“ Xin lỗi các bạn trong giới truyền thông, công ty sẽ có mặt xử lí những vấn đề này trong cuộc họp báo được mở lúc đúng 12 giờ trưa mai và tất cả các câu hỏi của bạn bè giới truyền thông sẽ được trả lời thống nhất... “ một câu trả lời cực kỳ chính thức.
Một trợ lý khác vội vàng yểm trợ người phụ nữ áo đỏ lui lại.Trong khung cảnh hỗn loạn, không ai để ý đến từ đầu tới cuối một nét cười lạnh trên khóe miệng của người phụ nữ và tia xa cách lạnh nhạt trong mắt cô ta.
Cả hai vào trong xe, người trợ lý khác cũng đã thoát ra thành công.
“Tiểu Tử, điện thoại.” Trợ lý đưa cho cô.
Diệp Tử cười nhận lấy.
“Lúc tám giờ tối nay, luỹ cầu đá ở ngoại ô.” Cuộc gọi kết thúc.
Nâng cổ tay lên, đã là bảy giờ mười lăm phút, bỏ lại hai người trợ lý Diệp Tử một mình lái xe ra ngoại ô.
Màn đêm như vẩy mực, nhuộm vàng vùng ngoại ô vắng vẻ có chút hoang vắng. Cơn gió dữ dội thổi qua, mang theo hơi nước bão hòa và ẩm ướt, một tia sáng chợt lóe lên phía chân trời, tia chớp lúc sau tất hiện mưa to - đêm nay được định sẽ là một đêm oanh oanh liệt liệt sấm sét!
Nhìn xem, gió bắt đầu thổi...
vào lúc tám giờ, tiếng bước chân tới gần vang lên sau lưng, Diệp Tử quay người lại, khóe môi chậm rãi cong lên, “Anh vẫn rất đúng giờ.” Khuôn mặt xinh đẹp tắm trong ánh trăng, lạnh lẽo vô tâm mỉm cười thoáng chốc rực rỡ lấp lánh.
Bóng dáng cao lớn từ trong bóng tối bước ra, đường nét trên khuôn mặt mờ nhạt dần trở nên rõ ràng, vừa tương tự lại vừa xa lạ.
Anh chậm rãi vươn hai tay ra, vẻ mặt làm người ta sợ hãi dưới ánh trăng không chút che giấu, giọng nói khàn khàn như đến từ sa mạc cát sỏi, đen ngòm họng súng nhắm vào cô mang theo hưng phấn điên cuồng: “Dạ Nhất, chào mừng đi vào Địa ngục, đây là thiên đường lưu vong!”
Đồng tử Diệp Tử đột nhiên co rút lại, sắc mặt tái nhợt từ kinh ngạc đến khó hiểu chế giễu, tất cả đều trong nháy mắt biến mất.
Ngửa mặt lên trời cười dài ra tiếng, cô chợt hiểu ra, sự oán hận và tuyệt vọng trong mắt, không cam lòng và oán hận đan xen vào nhau, chính là vậy...
Khi viên đạn xuyên qua da thịt bắn vào tim, cơn đau bén nhọn kèm theo nhịp tim ngưng trệ, và bên tai vang lên ầm ầm tiếng nổ mạnh, đá vỡ tung bay và ngọn lửa cuồng nộ, cô nhìn thấy những người bạn đời từng kề vai chiếp đấu cùng mình trong quá khứ, ánh mắt thương hại, nụ cười lạmh nhạt, khuôn mặt vặn vẹo, mâu thuẫn và kì tích cùng dung hợp.
Một giây trước khi bất tỉnh, cô đã nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ của mọi người, với nỗi uất hận tồn đọng nhiều năm.
“Cuối cùng thì cô ấy cũng chết...”
“Đúng vậy, mang theo bí mật chết đi, vĩnh viễn không cách nào mở miệng. Hahaha...”
“Hãy vào xe lấy đồ hồi cục phục mệnh”
...
“Xe, trên xe thứ gì cũng không có?! “
“ Cái gì?! “
Nghe đến đây, cô bật cười, tà ác với tuyệt sát lạnh băng nụ cười, thứ mà họ không bao giờ tìm thấy sẽ trở thành cái gai của cuộc đời mỗi người, ở sau lưng, trong lòng, trằn trọc, đêm không ngủ được...
Diệp Tử, 29 tuổi, nữ, thành viên Phòng Tình báo của Cục Tình báo Quân đội Trung Quốc, mất ngày 5 tháng 9 năm 2020 tại ngoại ô thủ đô.
Nguyên nhân tử vong: một vụ nổ lớn do sét đánh.
Trong con hẻm nhỏ chật chội tối tăm, rác rưởi vương vãi đầy đất, tiếng meo meo, một thân cuộn tròn khẽ nhúc nhích, mái tóc đen lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Lông mi run lên, Diệp Tử đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng che dấu thanh tỉnh vô cùng, có nhiệt độ thiêu đốt từ bụng dưới truyền đến, trong mắt nhanh chóng tụ lại một tầng sương mù, càng ngày càng mờ ảo.
Mùi thức ăn thừa tanh tưởi, nồng đậm và rõ ràng đọng lại trên chóp mũi, tiếng mèo kêu bên tai chân thật và thấm thía, một số ký ức không thuộc về chính mình bá đạo và cường thế mạnh mẽ tấn công não bộ.
Nhắm mắt lại và tập trung, sau năm phút, cô mới có thể tin tưởng mình vẫn còn sống, với linh hồn của Diệp Tử và cơ thể của Dạ Cô Tinh tồn tại.
Trong mắt xuất hiện một tia mừng như điên, miệng nhẹ mở ra, nhưng thoát ra một tiếng rên rỉ.
“Chết tiệt!Như thế bị người hạ dược?!” Lần đầu tiên trong đời Diệp Tử bùng nổ.
Nhiệt độ trong bụng dần dần trầm xuống, Diệp Tử nghiến răng, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng bi ai phát hiện chân yếu ớt, mềm nhũn như bông ngã xuống đất, cuối cùng vẫn là bám vào tường khó khăn ổn định bộ dáng.
Trong khi cô vắt óc suy nghĩ biện pháp đối phó, một bóng người cao lớn từ trên trời rơi xuống trước mặt cô,thế mà là một người đàn ông!
Môi trường tối tăm khiến cô không thể nhìn thấy dáng vẻ của người kia, lồng ngực nhấp nhô chỉ rõ dấu hiệu của sự sống mong manh, trong im lặng, cô nhanh nhạy nghe rõ tiếng thở dốc của người đàn ông, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên từ chóp mũi.
Có vẻ như anh ta đã bị thương bởi một phát súng, vừa lúc bị thương ở... vai!
Không phải cô cháy nhà đi hôi của, chỉ đổ thừa ngươi đàn ông này không ngã ở bờ tường bên kia, cố tình lại ngã bên này bờ tường! Rơi ở chỗ nào thì không tốt, cố tình rơi xuống dưới mũi cô ấy!
Thuốc kích dục mạnh như vậy dù bạn có chịu được một thời gian cũng khó có thể đảm bảo sẽ không để lại di chứng trí mạng, cách tốt nhất là đúng bệnh hốt thuốc.
Bây giờ thuốc đã được đưa tới trước mặt cô rồi, kẻ ngốc mới không cần!
Hít một hơi, kéo người đàn ông đến một chỗ khuất, cởi quần và giở trò...
Nửa giờ sau, Diệp Tử đã mặc quần áo chỉnh tề, lảo đảo rời đi.
Tiếng giày cao gót chạm đất dần xa, người đàn ông nằm trong bóng tối mở đôi mắt lạnh lùng sắc bén như chim ưng, tia sáng đen trong mắt anh ta là lạ, xẹt qua và dâng trào..