Ở lại Love House chơi với bọn trẻ được một lúc lâu đến chiều hai người quay về, Hạ Tử Quyên quay trở về biệt thự của mình còn Dạ Thành Đông thì quay về Dạ viên. Vừa về đến Dạ viên anh nhanh chóng lao lên phòng của Lạc Tuyết Nhàn.
Lạc Tuyết Nhàn nhìn thấy anh hớn hở vui vẻ như vậy bà liền hỏi:
“Có chuyện gì mà con vui vẻ đến như vậy? Miệng cười đến mang tai luôn rồi kìa.”
Dạ Thành Đông hớn hở nói cho bà biết:“Mẹ! Con nói cho mẹ một tin cực kỳ tốt đó là Tử Quyên đã chịu tha thứ cho con rồi.”
Đang đắp mặt nạ nghe anh nói thế bà liền tháo mặt nạ ra vui mừng hỏi lại:
“Con nói thật sao? Quyên Quyên đã tha thứ cho con rồi sao?”
Dạ Thành Đông gật đầu lia lịa, Lạc Tuyết Nhàn mừng rỡ nhảy cẫng lên:

“Tốt quá rồi! Vậy là mẹ sắp có con dâu rồi, tốt quá tốt quá rồi.”
Lạc Tuyết Nhàn chạy nhanh xuống lầu vui vẻ, rạng rỡ thông báo với những người hầu trong nhà:
“Bắt đầu từ hôm nay tiền lương của mọi người sẽ tăng lên gấp hai lần.”
Tất cả người hầu đều vui mừng, cảm ơn bà rối riết còn Dạ Thành Đông thì ở trên phòng mình cầm điện thoại lên mạng tra xem những việc làm lãng mạn rồi dựa theo đó mà làm.
Đang ăn tối, Daisy bước vào cùng hai người vệ sĩ, Hạ Tử Quyên quay đầu nhìn thì thấy hai người vệ sĩ cầm một bó hoa rất lớn đi vào, cô cau mày hỏi:
“ Cái gì vậy? Hoa này của ai vậy?”
Daisy cung kính trả lời cô:“Bẩm công chúa! Là của chủ tịch Dạ ạ. Ngài ấy nhờ Hạo Phú và Hạo Tư đem bó đến đây ngài ấy có một chút việc nên không thể đích thân đem đến được ạ.”
Khóe môi của cô giật giật đứng dậy nhìn bó hoa:
“Bao nhiêu hoa hồng mà bó hoa lại to dữ vậy?”
Daisy lập tức trả lời cô:“Bẩm công chúa! Là 999 đóa hoa ạ.”

Hạ Tử Quyên không biết nên nói anh như thế nào nữa hết tặng gấu bông lại tặng cô hoa hồng cô không biết là sắp tới anh sẽ tặng cho cô cái gì nữa đây?
Bên ngoài có một vệ sĩ bước vào báo với cô:“Công chúa! Bên ngoài có Bạch tiểu thư đến muốn gặp công chúa ạ.”
“Cho cậu ấy vào đi.”
“Vâng!” Vệ sĩ bước ra ngoài mời Bạch Nhã Băng vào.
Bạch Nhã Băng bước vào đã nhìn thấy một bó hoa hồng cực lớn xuất hiện trước mặt, cô ngồi xuống nhìn Hạ Tử Quyên:
“Là Dạ Thành Đông tặng cậu sao?”
Hạ Tử Quyên gật đầu, Bạch Nhã Băng nhìn cô rồi tiếp:
“Nghe nói là cậu đã tha thứ cho anh ta rồi?”
Hạ Tử Quyên gật đầu, Bạch Nhã Băng khẽ nhếch môi:“Tớ biết anh Galvin đã không còn phản đối chuyện này nhưng còn một người sẽ phản đối quyết liệt đó.”

Hạ Tử Quyên nhướng mày hỏi:“Ai chứ?”
“Thì là Clara đó cậu nghĩ cậu ấy sẽ như thế nào khi biết cậu đã tha thứ cho anh ta nói không chừng bây giờ cậu ấy đã biết rồi đó.”
“Cho dù em ấy có phản đối đi chăng nữa thì cũng không làm được gì cả.”
Bạch Nhã Băng mỉm cười:“Cậu ấy sẽ quậy lên cho cậu xem, xem ra kì này Dạ Thành Đông phải vượt qua cửa ải của cô em gái này nữa mới an tâm được.”
Hạ Tử Quyên bật cười:“Nếu như Clara cũng tính là cửa ải thì chắc phụ hoàng của tớ sẽ rất là khó khăn đây.”
“Đúng! Đúng! Tớ rất mong chờ cửa ải khó khăn này đây.”