Bạch Nhã Băng đang thất thần suy nghĩ, bỗng nhiên trên vai của Bạch Nhã Băng có một bàn tay to lớn đặt lên, bên vai của Hạ Tử Quyên cũng có bàn tay đặt lên, hai người các cô quay người lại nhìn trước mặt hai người là một người đàn ông đang nở nụ cười dâm tà, miệng thối của ông ta cất tiếng:“Anh có thể làm quen với hai em chứ?”
Tay của ông ta không an phận định trườn xuống dưới ngực hai người các cô, “rắc...rắc” Hạ Tử Quyên cùng Bạch Nhã Băng mỗi người nắm lấy cánh tay của ông ta mà thẳng tay bẻ gãy. Bên trong căn phòng VIP kia, Hạo Dương đứng cạnh Dạ Thành Đông báo:“Lão đại! Hạ tiểu thư đang ở đây và đang gặp rắc rối.”
Dạ Thành Đông cau mày đứng dậy bước ra ngoài, Phương Thần, Lục Dĩ Tường, Âu Hoằng Phong cùng Tần Đình Danh cũng đứng dậy bước ra ngoài xem kịch vui. Đứng từ xa, mấy người bọn họ nhìn thấy hai cô gái đang bị một đám người dữ tợn vây quanh.
Bạch Nhã Băng nhếch môi mỉm cười, nụ cười gây cho người khác ám ảnh, quá kinh dị đi, trong chớp mắt những khẩu súng lạnh lẽo chỉa thẳng vào đầu người đàn ông kia cùng những đồng bọn của ông ta, bọn họ sợ hãi, run rẩy. Rất ăn ý, Bạch Nhã Băng cùng Hạ Tử Quyên mỗi người một cước đã người đàn ông kinh tởm kia ngã nằm xuống đất. Chân phải Hạ Tử Quyên đặt dưới cằm người đàn ông nâng gương mặt ông ta lên, cô mỉm cười động lòng người nhưng chứa đầy sự độc ác, đáng sợ, giọng nói lạnh lẽo, quỷ dị:“Không tồi! Làm chuột bạch cho tôi được.”
Những thuộc hạ của Bạch Nhã Băng nghe những lời nói của cô thì rùng mình, ớn lạnh bọn họ ai cũng biết cô đáng sợ đến cỡ nào, họ thà đắc tội với Bạch Nhã Băng còn hơn là đắc tội với Hạ Tử Quyên, Hạ Tử Quyên biết cách hành hạ người khác khiến người đó đau đớn, khốn khổ tột cùng. Hạ Tử Quyên dùng đôi giày nhọn hoắc của mình đạp mạnh lên hai bàn tay của ông ta rồi rời khỏi, Bạch Nhã Băng cũng rời khỏi theo cô, những thuộc hạ của Bạch Nhã Băng không cần hai người các cô nói cũng biết nên làm thế nào, trực tiếp lôi bọn họ đi, tất cả những hành động của Hạ Tử Quyên đều được thu vào tầm mắt của những người đàn ông kia ngoại trừ chú ý đến Hạ Tử Quyên Lục Dĩ Tường còn chú ý đến cô gái đi bên cạnh cô, anh dõi mắt theo cô gái đó đến khi biến mất hẳn.
Hạ Tử Quyên lái xe về Dạ viên, cô bước thẳng lên nằm lên giường, có gì đó không đúng Hạ Tử Quyên ngồi bật dậy nhìn những vật dụng trong căn phòng. Tại sao lại có đồ dùng của Dạ Thành Đông trong phòng cô? Cô nhanh chóng bước đến tủ quần áo, mở ra cô mặt mày nhăn nhó, trong tủ quần áo của cô lại có quần áo của anh. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một lúc sau đó, Dạ Thành Đông quay trở về anh bước lên phòng của cô, vừa mở cửa anh nhìn thấy cô đang ngồi ở ghế sofa chân vắt chéo lên nhau, gương mặt hình sự, ánh mắt hình viên đạn nhìn anh, anh biết cô đang tức giận vì chuyện gì nhưng anh lại cố tình hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Em là đang đợi tôi về sao? Đổi ý muốn làm ấm giường cho tôi sao?”
Hạ Tử Quyên tức đến đỏ cả mặt, nghiến răng kèn kẹt:“DẠ THÀNH ĐÔNG! Quần áo, đồ dùng của anh ở trong phòng tôi là như thế nào?”
Dạ Thành Đông vừa đi đến tủ quần áo vừa nói:“Em đã không thích phòng của tôi thì tôi chỉ đành dọn qua phòng của em.”
Anh lấy quần áo bước vào phòng tắm, cô hận không thể băm anh ra trăm mảnh, một lúc sau anh bước ra phòng tắm thì mặt cô vẫn hầm hầm, anh khẽ bật cười lôi cô lên giường, ôm chặt cô giọng nói dịu dàng:“Đừng giận nữa, ngủ đi.”
Hạ Tử Quyên bất ngờ khi nghe giọng nói dịu dàng này của anh, lần đầu tiên có một người đàn ông nói chuyện dịu dàng như thế với cô.
Trời sáng, Hạ Tử Quyên thức dậy đi thay đồ bước ra thì anh vẫn còn đang ngủ, cô ngồi lên bàn trang điểm thoa chút son, từ phía sau giọng nói trầm ấm cất lên:
“Định đi xử lý tên đàn ông tối qua sao? Giết chết?”
Cô quay người mỉm cười nhìn anh:“Có thể coi là vậy vì trước sao gì hắn cũng phải chết trước khi chết phải chịu chút đau đớn mới vui chứ.”
Dạ Thành Đông bật cười, lời nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại rất độc ác anh nhướng mày cười nhìn cô:“Tôi nhớ em là bác sĩ mà nhiệm vụ của bác sĩ chính là cứu người.”
Hạ Tử Quyên mỉm cười như không, đôi mắt không chút gợn sóng:“Đối với những người bác sĩ khác thì nhiệm vụ chỉ có cứu người nhưng đối với tôi tôi làm bác sĩ có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người, chỉ cần người đó là người tôi chướng mắt thì tôi sẽ không tiếc tiễn họ xuống gặp Diêm vương đâu.”
Dạ Thành Đông tán thưởng cô, lời nói độc ác tuyệt tình như vậy:“Vậy nếu tôi khiến em chướng mắt em cũng tiễn tôi đi sao?”
Hạ Tử Quyên lời nói nửa thật nửa đùa:“Có thể đó.”
Dạ Thành Đông cười nhẹ xuống giường đi thay đồ, trước khi vào phòng tắm anh quay đầu nhìn cô:“Ăn sáng rồi hãy đi.”
Hạ Tử Quyên đi xuống lầu ngồi vào bàn ăn, đợi anh xuống ăn cùng, anh bước xuống thấy cô đang ngồi đợi mình ăn sáng trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả. Anh bước xuống ngồi vào bàn, thức ăn được dọn lên. Dạ Thành Đông nhìn cô hiếu kỳ về gia đình cô mà hỏi:“Em ở đây rồi không đi làm gia đình em không lo lắng sao?”
Gương mặt, đôi mắt của Hạ Tử Quyên lập tức thay đổi khi nhắc đến gia đình, lo lắng sao? Cô cảm thấy thật buồn nôn khi nghe hai chữ lo lắng này, Hạ Tử Quyên cố nở nụ cười rất giả tạo:“Tôi tự lập từ nhỏ bọn họ luôn an tâm, tin tưởng tôi nên họ không lo lắng.”
Dạ Thành Đông khẽ cau mày nhìn cô không nói gì nữa, anh có thể thấy được đôi mắt đầy sự hận thù, căm phẫn khi nhắc về gia đình cô nụ cười đó của cô anh biết đó giả tạo nhưng anh cũng không hỏi nữa anh biết nếu cô muốn nói cho anh biết thì tự khắc cô sẽ nói anh không phải là người thích ép buộc. Nhưng điều lạ là anh điều tra tại sao lại không có biết rõ về gia đình, chỉ biết qua loa về cô. Không hề chi tiết, cô học ở đâu? Mối quan hệ giữa cô và gia đình như thế? Anh đều không điều tra được giống như ai đó đã phong tỏa về nó.