Hạo Phú đột nhiên bị giao cho nhiệm vụ cấp cao buộc anh phải đi đến thành phố A thực hiện ngay. Hạo Dương cùng Hạo Tư và Thành Siêu nghe anh đi thực hiện nhiệm vụ cấp cao ngay lập tức đi đến Dạ viên tìm Dạ Thành Đông.”
Dạ viên
“Lão đại! Tại sao đột nhiên anh lại giao nhiệm vụ cấp cao cho Hạo Phú vậy chứ? Tôi nghe nói nhiệm vụ đó rất nguy hiểm có thể mạng cũng không còn một đi khó mà trở lại.” Hạo Tư vừa vào cúi đầu chào Dạ Thành Đông rồi vội nói.
“Cái gì? Thành Đông! Những gì mà Hạo Tư vừa nói là thật sao? Tại sao anh lại giao cho Hạo Phú cái nhiệm vụ nguy hiểm đó?” Hạ Tử Quyên bước vào trong cau mày hỏi anh.
Dạ Thành Đông nghe cô nói thế thì mắt mở to, rõ là cô bảo anh như thế mà tại sao bây giờ cô lại nói như thế? Anh chớp chớp mắt nhìn cô. Hạ Tử Quyên trừng mắt ý bảo anh diễn theo cô, Dạ Thành Đông mặt mày khó coi nhưng vẫn cố gắng diễn với cô:
“Tại anh thấy Hạo Phú phù hợp với nhiệm vụ này nên anh giao cho cậu ta thôi.”

Hạo Tư cau mày, rất lo lắng cho Hạo Phú:“Anh nói nhiệm vụ này hợp với Hạo Phú là sao chứ?”
Dạ Thành Đông nhìn Hạ Tử Quyên rồi quay lại đáp:“ Thì các cậu đều là người đã có bạn gái hết rồi chỉ có Hạo Phú là chưa thôi, nếu tôi giao chuyện này cho các cậu thì chẳng phải bạn gái của các người sẽ kiếm tôi tính sổ sao?”
Hạo Tư cùng Hạo Dương khẽ gật gù lời anh nói cũng đúng, Hạo Dương nhướng mày nhìn Dạ Thành Đông hiếu kỳ, thắc mắc hỏi:
“Vậy tại sao phải là Hạo Phú chứ không phải là Thành Siêu hay ai khác?”
Dạ Thành Đông khó chịu giải thích với họ:“Thành Siêu chỉ giỏi về y còn về thân thủ thì kém Hạo Phú một chút còn nữa những người khác có thể so với Hạo Phú sao?”
Hạ Tử Quyên liếc liếc mắt nhìn Daisy, mặt của Daisy đã thay đổi từ ánh mắt đến cả mặt đều hiện rõ sự lo lắng, Hạ Tử Quyên cười nhẹ rồi vụt tắt giải cứu cho ông xã của mình:
“Này! Rốt cuộc Thành Đông là lão đại hay các người là lão đại vậy? Anh ấy muốn cử ai đi làm nhiệm vụ đó là do anh ấy quyết định, các người không có quyền thắc mắc.”
Bọn người Hạo Dương nghe cô nói như thế thì không dám nói gì thêm nữa, lẳng lặng rời đi, Daisy trong lòng bồn chồn, khó chịu rất lo cho Hạo Phú sẽ gặp chuyện gì không may.

Buổi chiều, ánh nắng đã dịu xuống Hạ Tử Quyên đang nằm trên đùi của Dạ Thành Đông lướt điện thoại thì điện thoại của cô reo lên, cô nghe máy, sắc mặt của cô ngay lập tức thay đổi hét lớn:
“Cái gì chứ? Hạo Phú bị làm sao? Được được! Tôi bay đến thành phố A ngay.”
Dạ Thành Đông cau mày hỏi cô:“Có chuyện gì thế? Hạo Phú có chuyện gì sao?”
Hạ Tử Quyên cố tình nói rất lớn để tất cả mọi người cùng nghe thấy:
“Hạo Phú bị người ta truy sát trong lúc làm nhiệm vụ hiện tại đang ở bệnh viện thành phố A đang nguy hiểm đến tính mạng.”
Bọn người Hạo Tư cùng Daisy và Dạ Thành Đông trợn mắt đồng thanh:
“Cái gì? Nguy hiểm đến tính mạng?”
Hạ Tử Quyên gật gật đầu:“Chúng ta hãy mau đến thành phố A thôi.”
Mọi người gật đầu nhanh chóng đi đến thành phố A, trên máy bay Dạ Thành Đông thắc mắc mãi một chuyện rồi nhìn Hạ Tử Quyên hỏi:
“Quyên Quyên! Tại sao Hạo Phú xảy ra chuyện tại sao bọn họ không gọi thông báo cho anh mà lại thông báo cho em?”
Hạ Tử Quyên mắt đảo qua đảo lại, gương mặt ngây thơ, vô tội:
“Em cũng không biết mà chuyện này nói sau đi chuyện bây giờ chính là tình hình của Hạo Phú.”