Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 48: Chương 48: Nhận con dâu




Ngày hôm sau, tất cả các trang báo đều đồng loạt đăng tin về tai nạn của Lạc Tuyết Nhàn, tất cả mọi người đều rầm rộ hết cả lên Dạ Thành Đông đau khổ, luôn cho người tìm kiếm dưới sông trong lòng luôn nuôi hi vọng.

Bệnh viện Ái Tâm

Lạc Tuyết Nhàn khẽ mở mắt tỉnh dậy, đầu quay nhẹ sang một bên bà nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, làn da trắng nõn đang nằm ngủ trên ghế sofa, ánh nắng bên ngoài chiếu vào khiến Hạ Tử Quyên thức dậy, vừa mở mắt đôi mắt cô liền liếc nhìn về phía bà.

Nhìn thấy bà tỉnh lại, cô đứng dậy tiến về phía bà, quan tâm hỏi:“Bác đã tỉnh lại rồi sao? Để cháu kiểm tra cho bác.”

Lạc Tuyết Nhàn chăm chú, quan sát nhìn cô khẽ gật gù mỉm cười, Hạ Tử Quyên kiểm tra cho bà xong, nói:“Bác đã không sao rồi.”

Thấy bà cứ nhìn cô mãi, cô sờ lên mặt mình cười cười hỏi:“Mặt cháu có dính gì sao?”

Lạc Tuyết Nhàn đột nhiên nắm lấy tay cô, ánh mắt lấp lánh như sao, vui vẻ, thẳng thắng hỏi:“Cháu tên gì? Mấy tuổi rồi? Đã có bạn trai chưa?”

Hạ Tử Quyên ngơ ngác không hiểu gì cũng miễn cưỡng trả lời:

“Dạ...Cháu tên Hạ Tử Quyên năm nay 22 tuổi cháu chưa có bạn trai.”

Lạc Tuyết Nhàn vỗ tay một cái vui mừng lập tức đề nghị với cô:

“Vậy thì tốt quá, cháu có thể làm con dâu của bác không? Con trai của bác rất đẹp trai, rất tài giỏi năm nay nó 26 tuổi. Cháu làm con dâu bác nha.”

Khóe môi cô giật giật, rất bất ngờ trước lời đề nghị bá đạo này của Lạc Tuyết Nhàn, cô thật sự không thể tin được là bà chỉ mới gặp cô có một lần mà muốn cô làm con dâu của bà.

Lạc Tuyết Nhàn sợ cô tưởng bà là lừa đảo hay gì đó liền nói:

“Cháu đừng tưởng bác là lừa đảo hay là sợ con trai bác là người xuất hay gì khác, con trai bác là chủ tịch tập đoàn Dạ thị.”

Mắt của Hạ Tử Quyên mở to hơn bao giờ hết, há hốc miệng, ngờ vực hỏi lại:

“Bác nói con trai bác là chủ tịch tập đoàn Dạ thị? Con trai của bác là Dạ Thành Đông sao?”

Lạc Tuyết Nhàn mắt sáng rực hỏi:“Cháu biết con trai bác sao?”

Mặt mày cô vặn vẹo khó coi:“Dạ cháu có biết chút chút nhưng mà chẳng phải anh ta đang có bạn gái là Nghê Quân Dao sao? Bác còn muốn cháu làm con dâu?”

Lạc Tuyết Nhàn hừ một tiếng vừa nghe nhắc tên cái tên Nghê Quân Dao là bà lại bực mình:“Bác sẽ không đồng ý để Nghê Quân Dao làm con dâu bác đâu, vừa nhìn đã biết đó là một con hồ ly chuyển thế đôi mắt hiện lên đầy sự xấu xa, độc ác. Nhưng còn cháu bác vừa nhìn đã vừa ý vừa nhìn đã biết cháu là một người rất tốt, một người rất tài giỏi.”

Cô muốn ngã ngữa, nhưng bà nói rất đúng Nghê Quân Dao đích thị là một con hồ ly xấu xa cô khâm phục mắt nhìn người của bà, Lạc Tuyết Nhàn nắm lấy tay cô:

“Vậy cháu hãy làm con dâu bác nha.”

“Dạ không được đâu, cháu không tốt như bác nghĩ đâu.” Hạ Tử Quyên lắc đầu lia lịa.

“Không tốt chỗ nào cháu hãy nói bác nghe xem.”

Cô bắt đầu vắt óc ra suy nghĩ, rồi tự bêu xấu chính bản thân mình:

“Cháu ăn rất nhiều, bình thường cháu ăn bằng bốn năm người ăn.”

Lạc Tuyết Nhàn ngạc nhiên nhướng mày hỏi:“Cháu ăn nhiều vậy sao?”

Cô gật đầu như băm tỏi, cứ tưởng bà sẽ sợ mà từ bỏ ý định nhưng không... Lạc Tuyết Nhàn vô tư nói với cô:“Ăn như vậy mới tốt chứ, con dâu bác phải như vậy khác người bình thường phải có nhiều điểm hơn người.”

Hạ Tử Quyên suy nghĩ lý do khác ghê gớm hơn:“Cháu đã từng giết người rồi, tay cháu dính rất nhiều máu.”

Lạc Tuyết Nhàn khẽ nhướng mày một cái bình thản trả lời:

“Như vậy thì có sao? Con trai bác cũng đã từng giết người tay cũng dính rất nhiều máu, cũng nói cho cháu biết luôn bác cũng đã từng giết người.”

Cô bắt đầu đổ mồ hôi, cô choáng váng với bà:“Cháu rất quậy phá, ăn chơi lêu lỏng.”

Bà vẫn bình thản đáp trả:“Vậy thì bác sẽ cùng cháu quậy phá, ăn chơi lêu lỏng với lại từ lúc trẻ cho đến bây giờ bác vẫn như vậy mà thích quậy phá lắm.”

Hạ Tử Quyên khóc không ra nước mắt mà, cô hết biết phải nói gì với bà rồi bà quá lợi hại, Lạc Tuyết Nhàn cười hì hì nhìn cô:

“Vậy cháu đồng ý làm con dâu bác nha, hiếm lắm mới có người có chung sở thích với bác.”

Hạ Tử Quyên hoàn toàn bại dưới tay bà, cô đành đánh trống lảng lảng sang chuyện khác:“Mà bác cho cháu hỏi là bác nhắn tin bảo cháu đến cứu bác hay sao?”

Lạc Tuyết Nhàn nhíu mày, lắc đầu:“Bác có biết cháu là ai đâu mà nhắn? Cháu nhận được tin nhắn như thế nào?”

“Người đó gửi cho con định vị của bác rồi nhắn bảo cháu cứu người nhanh lên, khi cháu chạy đến đó thì nhìn thấy bác đang nằm trên đường.”

Lạc Tuyết Nhàn đột nhiên gương mặt nghiêm túc:“Bác cũng nhận được một tin nhắn từ người lạ bảo bác hãy nhảy ra khỏi xe nhanh.”

Hạ Tử Quyên lấy điện thoại đưa cho bà xem:“Bác xem có phải là số điện thoại này nhắn cho bác không?”

Lạc Tuyết Nhàn gật đầu khẳng định:“Đúng vậy chính là số điện thoại này.”

Bà suy nghĩ gì đó một lúc rồi nói:“Bác nhờ cháu hãy giữ kín chuyện bác còn sống bởi vì lúc này chắc là báo đã đưa tin, ai cũng cho rằng bác đã chết rồi, bác muốn âm thầm tìm ra hung thủ đã hại bác.”

Hạ Tử Quyên gật đầu đồng ý, rồi cau mày hỏi:“Có người hại bác?”

Lạc Tuyết Nhàn gật đầu:“Có người đã cắt thắng xe của bác, muốn dồn bác vào chỗ chết.”

Hạ Tử Quyên trầm mặt khẽ gật gù, sắc mặt của Lạc Tuyết Nhàn lại thay đổi, bỗng nắm lấy tay cô:“Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Sao? Cháu nghĩ sao muốn làm con dâu bác không?”

Khóe môi của cô lại giật giật, muốn xỉu với bà thầm than thở:“Bác ơi ~ Sao bác nhây quá vậy, quyết tâm quá.”

Lạc Tuyết Nhàn nhìn cô mỉm cười quỷ dị:“Sao bác có thể bỏ qua cho con được chứ? Một khi Lạc Tuyết Nhàn bà nhắm trúng ai thì bà làm sao có thể bỏ qua được chứ? Tử Quyên à ~ Cháu chỉ có thể làm con dâu bác thôi không thể làm con dâu của ai khác được đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.