Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 40: Chương 40: Tôi vốn là ác quỷ




Rất khuya mà vẫn chưa thấy Dạ Thành Đông quay trở về Nghê Quân Dao tức tối, nghiến răng đến đau, nghe thấy tiếng xe của anh quay trở về Nghê Quân Dao lập tức chạy xuống đón anh, là Hạo Phú đưa anh về, anh say bí tỉ không còn biết gì, cô đỡ anh lên phòng nằm, nhìn anh nằm ngủ trên giường, Dạ Thành Đông miệng liên tục gọi:“Tử Quyên! Tử Quyên! Tử Quyên!”

Nghê Quân Dao siết chặt tay lại, những ngón tay bấu vào lòng bàn tay rướm cả máu, cắn mép môi của mình, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Dạ Thành Đông! Đây chính là do anh ép em phải làm như vậy.”

Nghê Quân Dao tự cởi đồ trên người mình và cởi hết đồ của anh lấy một con dao nhỏ cắt đầu ngón tay mình cho nó chảy máu rồi thoa lên tấm ga giường rồi nằm lên giường cạnh anh đắp chăn lại nhắm mắt ngủ.

Bên ngoài, có một bóng người lướt ngang qua phòng rồi biến mất, bóng tối trong căn biệt thự bảo phủ chỉ nhìn thấy được khuôn miệng của người nó nhếch lên mỉm cười quỷ dị, đáng sợ.

Sáng hôm sau, Dạ Thành Đông thức dậy, anh vỗ vỗ trán mình, xoa xoa hai bên trán do hôm qua anh uống rất nhiều rượu nên đầu anh đau nhức vô cùng, anh quay người nhìn thấy Nghê Quân Dao trên người không mặc gì, anh quay lại nhìn mình trên người cũng không mặc gì.

Gương mặt anh hốt hoảng, kinh ngạc lay lay người Nghê Quân Dao gọi cô:

“Quân Dao! Quân Dao!”

Nghê Quân Dao mở mắt thức dậy, gương mặt tỏ ra ủy khuất, đáng thương:

“Thành Đông! Tối qua lúc anh say anh đã...”

Dạ Thành Đông nhìn thấy vết máu trên ga giường anh biết chuyện gì đã xảy ra, anh cảm thấy có lỗi với cô:“Quân Dao! Anh xin lỗi, lúc đó anh quá say anh không hề nhớ ra tối qua chúng ta đã xảy ra chuyện.”

Nghê Quân Dao nước mắt giàn giụa, lắc đầu nói:“Không sao! Em không sao đâu!”

Bạch gia, Hạ Tử Quyên còn đang ôm chằm lấy Clara mà ngủ ngon lành Bạch Nhã Băng đã thức từ lâu bước lên phòng gọi hai người, vừa gọi vừa kéo chăn:

“Quyên Quyên! Clara! Hai người mau dậy đi tám giờ rồi đó.”

Thấy hai người vẫn không có phản ứng gì, Bạch Nhã Băng giả vờ đi ra ngoài, thở dài một tiếng:“Haizz~ Xem ra đồ ăn tớ đặt nhà hàng phải bỏ phí rồi lại lãng phí đồ ăn rồi.”

Vừa nghe nói đến đồ ăn, đôi mắt của Hạ Tử Quyên mở trừng ra, sáng rực ngồi bật dậy lao đến Bạch Nhã Băng:“Cậu vừa mới nói gì? Cậu đã đặt đồ ăn ở nhà hàng rồi sao? Sao cậu không nói sớm? Cậu không được bỏ đó cậu mà hoang phí đồ ăn cậu chính là tội đồ thiên cổ đó.”

Bạch Nhã Băng bật cười với câu nói tội đồ thiên cổ, cô chắp tay ra phía sau rời đi đến cửa cô quay đầu lại nói:“Tớ cho cậu mười lăm phút cậu và Clara phải có mặt dưới nhà để chúng ta đi ăn nếu không tớ sẽ hủy.”

“Được! Mười lăm phút tớ sẽ có mặt.” Hạ Tử Quyên gật đầu đồng ý như băm tỏi.

Cô quay người kéo Clara dậy:“Clara! Dậy mau lên nếu mà em không dậy đừng trách chị dùng biện pháp mạnh với em.”

Clara nghe thế lập tức lòm còm ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở đi vào vệ sinh cá nhân.

Đúng mười lăm phút, hai người có mặt ở dưới nhà cùng Bạch Nhã Băng và Tô Vũ đi đến nhà hàng ăn sáng, đồ ăn đã được dọn lên toàn món mà các cô thích rất nhiều món, Hạ Tử Quyên ăn rất vui vẻ niềm hạnh phúc nhất của cô đó chính là ăn uống.

Tô Vũ cùng Clara đi vệ sinh, vừa đi xong hai người liền chạm mặt với Nghê Quân Dao, Nghê Quân Dao lườm huýt hai người, giọng nói giễu cợt:

“Đúng là âm hồn bất tán đi tới đâu cũng gặp, đúng là xui xẻo.”

Clara nhíu nhíu mày nhìn Nghê Quân Dao, cô không hề biết chuyện về Nghê Quân Dao còn Tô Vũ thì cau mày, khó chịu rồi nhếch môi cười, đáp trả:

“Thật không biết cái nhà hàng này bị cái gì nữa cái thứ bẩn thỉu, kinh tởm như vậy cũng cho vào. Clara chị hãy tránh xa cái thứ này ra coi chừng cô ta cắn chị đó thứ chó dại như vậy sao không ai xích lại vậy chứ cứ để đi lang thang cắn người.”

Nghê Quân Dao tức tối lao vào hai người, chưa kịp đụng đến đã bị Tô Vũ nắm lấy cánh tay bẻ gần như sắp lìa ra, “Áaaaaaa!!!” Cô ta đau đớn la lên thất thanh.

Tiếng hét của Nghê Quân Dao truyền đến tai Dạ Thành Đông và bọn người Hạo Phú, bọn họ nhanh chóng đi đến xem nhìn thấy Tô Vũ đang nắm lấy tay Nghê Quân Dao, anh lạnh giọng quát lớn:

“Bỏ tay của cô ấy ra.”

Hạ Tử Quyên cùng Bạch Nhã Băng cũng đi đến vì thấy hai người họ đi lâu như vậy mà chưa trở lại, vừa đến đã nhìn thấy cảnh này Hạ Tử Quyên liền biết Nghê Quân Dao lại kiếm chuyện với Clara và Tô Vũ, cô không hỏi gì nhiều đi đến cảnh cáo Nghê Quân Dao:

“Nghê Quân Dao! Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng sau này nếu cô có gặp chúng tôi thì hãy tránh ra xa đừng có đến mà gây chuyện với chúng tôi nếu như có lần sau thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

Nghê Quân Dao ỷ lại anh liền hất mặt không sợ hỏi:“Không tha cho tôi? Vậy cô sẽ định làm gì tôi chứ?”

Hạ Tử Quyên bật cười quỷ dị:“Tôi sẽ cắt gân tay gân chân của cô băm cô ra quăng cho cá ăn.”

Nghê Quân Dao có chút sợ sệt giả vờ yếu đuối, đáng thương nấp sau anh nói:

“Cô thật đáng sợ cô đúng là một ác quỷ mà không giống vẻ ngoài xinh đẹp nhưng thiên thần của cô.”

Hạ Tử Quyên mỉm cười như không, lạnh nhạt đáp trả:“Cảm ơn cô đã quá khen bởi vì tôi vốn là ác quỷ tôi không thích làm thiên thần bởi vì tôi thấy thiên thần nó giả tạo quá giống như cô vậy.”

Nghê Quân Dao trợn mắt, giận dữ nhưng cố gắng nhịn, Clara tự nãy giờ nhìn chằm chằm Nghê Quân Dao rồi cất giọng nói:“Chị! Cô ta có quan hệ gì với chị không vậy? Sao lại có gương mặt hơi giống chị vậy?”

Hạ Tử Quyên nghe Clara nói vậy thì nhìn kỹ Nghê Quân Dao rồi bật cười khổ sở:

“Dạ Thành Đông! Bây giờ tôi đã biết vì sao anh lại chọn tôi ở bên cạnh anh rồi bởi vì tôi có gương mặt giống với Nghê Quân Dao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.