Galvin ngồi xuống ghế sofa, chân vắt chéo mặt hình sự hỏi Hạ Tử Quyên:
“Lúc trước anh không có quyền hỏi em, quản em nhưng bây giờ em chính là em gái ruột của anh, anh phải quản em tối qua em đã đi đâu? Tại sao hôm qua không về đây?”
“Đúng vậy em hãy nói cho mọi người biết là tối qua em đã ở đâu?” Gương mặt của Nam Kình Thương cũng thay đổi, nghiêm túc hơn.
Hạ Tử Quyên bị năm đôi mắt nhìn chằm chằm, “ực” cô nuốt một ngụm nước bọt, xoa xoa cái mũi, ráng bịa ra một chuyện chứ nếu cô nói đêm qua ở cùng Dạ Thành Đông có khác nào là chịu chết:“Tối qua tâm trạng của em không được tốt nên em đi đến nhà hàng ăn sau đó có nhiều rượu nên lúc đó em đã say không biết gì một nhân viên nữ có lòng tốt đưa em đến khách sạn ngủ ở đó.”
Galvin nheo mắt, còn nghi ngờ:“Thật?”
Hạ Tử Quyên gật đầu như băm tỏi, mọi người tạm tin cô, cô liếc mắt nhìn Galvin thắc mắc hỏi:“Sao đột nhiên anh lại đến đây vậy? Có chuyện gì sao?”
Galvin vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, nhìn cô rồi quay sang nhìn Clara:
“Em và Clara phải quay về L.E ngay bây giờ, anh vừa điều tra được cái chết của mẫu hậu và hoàng hậu Valerie có liên quan đến Regina.”
Hạ Tử Quyên cùng Clara đồng loạt đứng bật dậy, đồng thanh thốt lên:
“Cái gì? Liên quan đến Regina?”
Galvin khẽ gật đầu nói tiếp:“Anh đã tìm được nơi ở của bà Vivian rồi.”
Clara nghi hoặc hỏi lại:“Thật sao? Anh đã tìm được bà ấy rồi sao?”
Galvin gật đầu, Hạ Tử Quyên thắc mắc, cau mày hỏi:“Bà ấy là ai?”
Galvin ngay lập tức trả lời cô:“Bà ấy là người hầu lâu năm nhất trong hoàng cung, bà ấy từng hầu hạ mẫu hậu và hoàng hậu Valerie, bà ấy chính là người biết tất cả mọi chuyện xảy ra năm đó.”
Nam Kình Thương cau mày nói:“Thật sự không ngờ cái chết của hai vị hoàng hậu lại có liên quan đến Regina, bà ta độc ác hơn tôi tưởng tượng.”
Hạ Tử Quyên gật đầu, ánh mắt trở nên sắc bén:“Được rồi, em cùng Clara lên thu xếp đồ đạc rồi chúng ta đi ngay lập tức.”
Galvin gật đầu, Hạ Tử Quyên cùng Clara vội vàng lên đi lầu thu xếp đồ đạc, thu xếp xong ba người nhanh chóng đi đến sân bay, máy bay đã được Bạch Nhã Băng sắp xếp.
Đến chiều, máy bay đã đáp đến nước L.E, ba người bước xuống vừa rời khỏi sân bay ba người đã bị truy sát, có rất nhiều người mặc đồ đen, đeo kính râm cầm súng đuổi theo ba người, xả súng khắp nơi.
Ba người chạy bán sống bán chết, chia nhau ra chạy ba ngã, Galvin bị trúng đạn sắc mặt trắng bệch cố gắng chạy. Thấy im lặng đã không còn ai truy sát, Hạ Tử Quyên bắt đầu đi tìm Clara và Galvin:
“Chị Quyên Quyên! Em ở đây này.” Giọng nói rất nhỏ vừa đủ nghe của Clara.
Hạ Tử Quyên lo lắng, hỏi:“ Em không sao chứ? Có bị thương không?”
Clara lắc đầu, hai người bắt đầu đi tìm Galvin đi tìm gần một tiếng hai người nhìn thấy Galvin đang ngồi trong một con hẻm tối, sắc mặt trắng bệch, tay phải đang ôm cánh tay trái đang bị thương.
Clara miệng liên tục gọi anh:“Anh Galvin! Anh Galvin! Anh Galvin!”
Hạ Tử Quyên thấy anh đã rơi vào hôn mê vội nói với Clara:“Gần đây có một cái khách sạn nhỏ chúng ta hãy dìu anh ấy đến đó mau, chị sẽ lấy viên đạn ra, băng bó vết thương cho anh ấy.”
Clara gật đầu cùng cô dìu Galvin đi đến khách sạn gần đó, đến nơi làm thủ tục nhận phòng xong hai người dìu anh vào phòng, Hạ Tử Quyên nhanh chóng đi mua dụng cụ y tế, chai khử trùng. Rất nhanh cô quay trở về khách sạn, tiêm cho anh thuốc mê rồi tiến hành gắp viên đạn ra, băng bó cho anh.
Thành phố S
Hạo Tư cùng Tô Vũ hẹn nhau đi chơi, Tô Vũ lấy chiếc xe Ferrari của Hạ Tử Quyên đi chơi, trên xe Tô Vũ quay đầu sang nhìn Hạo Tư, vẻ mặt đáng yêu:
“Hạo Tư! Em khát nước với muốn ăn đồ ăn vặt.”
Hạo Tư mỉm cười dịu dàng, gật đầu lái đến một cửa hàng tiện lợi, xoa đầu cô nói:
“Em ở đây để anh đi vào mua cho em.”
Tô Vũ gật đầu, Hạo Tư bước xuống xe đi vào mua cho nước và đồ ăn vặt cho Tô Vũ.
“Đùng!” Chiếc xe Ferrari màu đỏ rượu đột nhiên nổ tung, Hạo Tư giật mình quay đầu ra nhìn, nhìn thấy chiếc xe nổ tung anh quăng đồ xuống chạy nhanh ra, anh bàng hoàng, đôi mắt đỏ hoe hét lớn, gọi:“ Tiểu Vũ!!!!”
Anh ngã quỵ xuống đất, nước mắt tuông ra đau đớn, anh nhìn thấy chiếc xe nổ tung bạn gái mình đang còn ở trong đó mà không thể làm được gì, anh hoàn toàn bất lực, lần đầu tiên anh thấy mình vô dụng như thế.
Dạ viên, phía sau khu vườn Vũ Khiết Du đi đến báo cho Nghê Quân Dao:
“Tiểu thư! Chiếc xe của Hạ Tử Quyên đã nổ tung nhưng người chết không phải là Hạ Tử Quyên mà là Tô Vũ, Hạ Tử Quyên không có ở đó.”
Nghê Quân Dao trợn mắt, ánh mắt đầy sát khí:“Cái gì? Đó chẳng phải là xe của cô ta sao? Tại sao cái ả Tô Vũ lại ở trong đó?”
Vũ Khiết Du lập tức nói cho cô ta biết:“Theo tôi được biết thì Tô Vũ lấy xe của Hạ Tử Quyên để đi hẹn hò cùng Hạo Tư.”
Nghê Quân Dao vừa nghe nói đến Hạo Tư thì giật mình, nếu anh ta có chuyện gì thì chắc chắn sẽ không yên với Dạ Thành Đông, cô lo lắng hỏi:“Anh ta không bị gì đúng không?”
Vũ Khiết Du gật đầu nói:“Dạ đúng! Chỉ có Tô Vũ ở trong xe thôi.”
Nghê Quân Dao nhếch môi mỉm cười, nụ cười vô cùng độc ác:
“ Cái ả Tô Vũ đó chết cũng đáng lúc trước lăng mạ tôi như thế nào bây giờ cô ta chết tôi rất hả dạ, còn về Hạ Tử Quyên tôi sẽ xử cô ta sau tôi sẽ cho cô ta nếm mùi đau khổ hơn.”
Vũ Khiết Du mỉm cười quỷ dị:“Vậy tiểu thư muốn cho Hạ Tử Quyên nếm mùi đau khổ như thế nào?”
Nghê Quân Dao khẽ nhíu mày, mỉm cười:“Tôi vẫn chưa nghĩ ra nhưng tôi dám chắc chắn nó sẽ đau đớn hơn những gì mà cô ta cùng bạn của cô ta gây ra tôi sẽ bắt tất cả bọn họ trả giá đắt.”
Vũ Khiết Du nở nụ cười một nụ cười gian tà:“Tôi sẽ đợi lệnh của tiểu thư tôi rất mong chờ tiểu thư sẽ xử lý bọn họ ra sao? Tốt nhất là chết một cách đau đớn nhất để cho họ nếm mùi và phải hối hận vì đã đắc tội tiểu thư.”
Nghê Quân Dao bật cười hả hê, khẽ gật đầu ánh mắt đầy sự gian ác.