Đoạn Thư nhìn một chút vào tài liệu mà Hạ An Nhiên chỉ.
Nội dung một thành phần thuốc được ghi trên đó. Đối phương nhìn thấy điều này thì có thể biết rằng anh đang chế tạo thuốc điều trị bệnh tiểu đường?
Đoạn Thư gật đầu tán thành, hiển nhiên rất an tâm, “Tôi còn tưởng cô chỉ là cái bình hoa.”
Mặc dù anh không có nhiều hy vọng vào trợ lý này, nhưng có thể giải quyết một số chuyện linh tinh cũng tốt. Nhưng điều bất ngờ cô ấy không phải đồ vô dụng, anh cảm thấy khá vui.
Đoạn Thư chỉ vào dụng cụ ở một bên, “Cô làm quen đi, tôi ở đây chỉ có một ít số liệu, cần phải làm thí nghiệm lại, cô làm cho tôi xem một chút”
Hạ An Nhiên: “”
Con người phải có thực lực
Không cần thực lực quá cao, chỉ cần có một chút năng lực thì có thể chạm vào dụng cụ thiết bị
Nhưng không sao, cô ấy không muốn chỉ làm những việc ghi chép linh tinh.
Hạ An Nhiên cũng liền hỗ trợ làm thí nghiệm.
Chỉ là trong lúc làm thí nghiệm, cô hơi nhíu mày đứng lên.
Cô ấy đã nghiên cứu về thuốc điều trị bệnh tiểu đường trước đây, nhưng cô ấy đã không báo cáo nó với Thu Khanh Khanh
Sau khi được báo cáo, chắc chắn Thu Khanh Khanh sẽ yêu cầu cô ấy đưa ra một bản báo cáo hoàn chỉnh.
Và để có bản báo cáo hoàn chỉnh này, không thể có một trợ lý nào làm thay cô, từ lý thuyết đến thí nghiệm cho đến thành phẩm thuốc cuối cùng..
Cô ấy phải làm tất cả những điều này, mất rất nhiều thời gian.
Trạng thái hoàn hảo nhất của Hạ An Nhiên chính là làm xong một cuộc thí nghiệm và nghiên cứu một loại thuốc mới, sau đó tiếp tục làm loại tiếp theo, đặc biệt không muốn làm chậm thời gian...
Đối với thuốc trị tiểu đường do cô phát triển lúc trước, tác dụng của thành phẩm cũng không tệ.
Và suy nghĩ của Đoạn Thư cũng không khác cô là mấy.
Nhưng vẫn có những khác biệt tinh tế.
Trong thành phần thuốc của Đoạn Thư thiếu chất xúc tác.
Nếu điểm tuyệt đối là 100 điểm, cho dù sự kết hợp của các thành phần thuốc đặc biệt hoàn hảo, loại thuốc mới mà hắn nghiên cứu ra cuối cùng cũng chỉ có thể đạt 90 điểm.
Chu kỳ sản xuất sẽ bị kéo dài và hiệu quả sẽ bị thiếu một chút.
Hạ An Nhiên khẽ nhíu mày, không biết có nên nhắc nhở hay không.
Tuy nhiên, nghĩ rằng một người đàn ông bệnh hoạn áp bức cô nhiều như vậy, tại sao cô phải giúp anh?
Không nói!
Cần tin ở Viện nghiên cứu.
Sau khi bận rộn đến trưa, Đoạn Thư đưa Hạ An Nhiên đi đến nhà ăn.
Nhà ăn của viện nghiên cứu cũng đạt tiêu chuẩn cao.
Tuy nhiên, Hạ An Nhiên gần đây hay bị nôn mửa bất cứ khí nào cô ấy ăn thịt, và bẫy giờ cô ấy chỉ có thể ăn rau.
Đoạn Thư ngồi bên cạnh, cô khẽ nhíu mày, “Phụ nữ các cô, vì giảm cân nên một chút thịt cũng không ăn sao? Hơn nữa, cô đẹp như vậy, béo một chút cũng không ai nói gì đâu”
Sau khi Hạ An Nhiên được khen ngợi, cô lập tức cảm thấy Đoạn Thư có chút đáng yêu. Tốt hơn rất nhiều so với tên khốn Lăng Mặc luôn chế cô béo.
Hạ An Nhiên lặng lẽ ngồi cạnh Đoạn Thư, cùng nhau ăn cơm trưa.
Hạ An Nhiên trước đó đã ở trong phòng thì nghiệm, đeo khẩu trang đi ra
Ở nhà ăn, mới tháo khẩu trang xuống.
Một nhà nghiên cứu đang đến gần với Hạ An Nhiên đã sững sờ và chết lặng khi Hạ An Nhiên tháo khẩu trang ra.
Người này ngẩn ra, bên cạnh có mấy người cũng tò mò nhìn.
Sau khi nhìn khuôn mặt của Hạ An Nhiên, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đoạn Thư chú ý tới tình hình này, nhìn Hạ An Nhiên một cái, cực kỳ đắc ý nói: “Nhìn xem, nhiều người thích cô như vậy, béo một chút cũng cơ bản cũng không thành van dè?”
Hạ An Nhiên tiếp xúc với hắn gần ngày trời, cũng biết Đoạn Thư là người thẳng thắn.
Mọi cảm xúc đều trực tiếp bày tỏ.
Lúc đầu còn chưa thích ứng, nhưng giờ thấy đại ca này khá vui.