Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu

Chương 179: Chương 179: Mùi hương lạ




Thuê một căn phòng hạng sang với hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm.

Vào đến trong phòng, Cố Ngôn Duy thân sĩ mà thúc giục, “Người em đã ướt sũng rồi, đi tắm đi, tôi sẽ gọi người chuẩn bị quần áo cho ẽm.”

Hạ An Nhiên cũng biết lúc này người đã ướt sũng cũng không nên ngoan cố làm gì.

Nhưng cô nạm quả nữ ở cùng một căn phòng, và để cô đi tắm, điều này hơi kỳ lạ.

Hạ An Nhiên lắc đầu, “Không cần đi tắm, chỉ cần thay quần áo ướt là được.”

Cố Ngôn Duy nhíu mày, “Vừa rồi nước lạnh, bị cảm thì làm sao bây giờ? Em đi tắm đi... Tôi sẽ ở phòng ngủ phía bên trong, không đi ra ngoài

Vẻ mặt của hắn có chút chua xót, “ Em không tin vào nhân phẩm của tôi sao?”

Hạ An Nhiên tin tưởng vào nhân phẩm của Cố Ngôn Duy.

Khi ở bên cô ấy, hắn luôn là một người đàn ông lịch thiệp, một người như vậy không làm bất cứ điều gì trái với đạo đức.

Nhưng mà, Hạ An Nhiên cũng có nguyên tắc của riêng mình, một lần nữa kiên quyết nói: “Thật sự tôi chỉ cần thay một bộ quần áo sạch sẽ. Anh đi tắm đi.”

Không đợi Cố Ngôn Duy nói gì, cô đi thẳng vào phòng ngủ.

Cố Ngôn Duy bất lực lắc đầu, cầm đồ đi vào phòng tăm tắm.

Hạ An Nhiên đến phòng ngủ, tìm thấy bộ đồ ngủ của phụ nữ, và bắt đầu thay quần áo.

Tuy nhiên, sau khi thay đồ ngủ, mũi của Hạ An Nhiên khể nhúc nhích, trong không khí có một mùi lạ.

Ánh mắt Hạ An Nhiên rời vào máy tạo ẩm cách đó không xa.

Máy tạo độ ẩm này tự động khởi động.

Nó không hoạt động trước khi cô khi thay quần áo, bây giờ nó mới hoạt động.

Từ đây phát ra mùi có gì đó không ổn, Hạ An Nhiên tiến lại gần ngửi nhẹ, sắc mặt lập tức trở nên xấu xí. Vị béo ngậy ngọt ngào này quyện với hương thơm ngây ngất lòng người.

Một khi con người hít vào nhiều, họ đặc biệt dễ bị xung động bản năng.

Hạ An Nhiên nhận ra không ổn, lập tức chạy ra khỏi phòng.

Cô chạy ra phòng khách thì phát hiện mùi bên ngoài còn nông hơn trong phòng ngủ.

Hạ An Nhiên vốn dĩ muốn trực tiếp lao ra ngoài, nhưng lại nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước, nghĩ rằng Cổ Ngôn Duy còn ở đó.

Bịt mũi, cô chạy đến cửa phòng tắm và định gõ, nhưng trước khi cô gõ của thị Cổ Ngôn Duy đã mở cửa trên người mang bộ đồ ngủ.

Sau đó, một mùi hương mê đắm nồng nặc hơn xông thẳng vào mặt, rõ ràng là lớn hơn cả liều lượng trong phòng ngủ và phòng khách.

Hạ An Nhiên nhìn Cố Ngôn Duy.

Lúc này hai mắt mờ mịt, trên mặt mang theo một màu đỏ.

Cổ Ngôn Duy nhìn chằm chằm vào Hạ An Nhiên với đôi mắt như thiêu đốt và thì thầm, “An Nhiên.”

Giọng nói lý trí của quý ông năm xưa giờ pha chút ẩm áp vô cùng dị thường, hiển nhiên có chút bối rối.

Hạ An Nhiên vẻ mặt nghiêm túc, “Cố Ngôn Duy, trong phòng này có thứ gì đó ô uế, chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”

Nhưng Cố Ngôn Duy vẫn không hề lay chuyển, dùng đôi mắt rực lửa nhìn chằm chăm Hạ Án Nhiên, giọng nói của anh càng thêm phần đa cảm. “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cho rằng em là người mà anh muốn đi cùng suốt cả cuộc đời. “ Vì em, anh cái gì không cần gì cả! “

An Nhiên, trong lòng em cũng có anh phải không? Chúng ta hãy ở bên nhau đi! Cả đời này, anh sẽ... không phụ lòng em

Hạ An Nhiên nghe Cố Ngôn Duy mê hoặc trong lời nói, lui về phía sau một bước, nghiêm nghị nói: “Chúng ta về trước đi!”

Cô cố gắng nín thở và cố gắng không hít thở hương thơm ngây ngất.

Nhưng nếu ở trong phòng càng lâu, chắc chắn sẽ hít phải một ít, sau đó tình hình sẽ cực kỳ tồi tệ.

Hạ An Nhiên vươn tay muốn kéo Cổ Ngôn Duy đi. Nhưng vừa khi tay cô vừa chạm vào Cổ Ngôn Duy, bên kia liền đẩy vai cô vào tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.