Cổ Kỳ ngày người, “ Em xử lý như thế nào? Lẽ nào em có bản lĩnh đi vào phòng nghiên cứu của Tập đoàn Lăng thị?”
Khóe miệng Hạ An Nhiên cong lên, “ Nếu như có thể thì sao?”
Cổ Kỳ nói khẽ, “ Nếu như có thể...... sau này lúc em lén lút nghiên cứu gì đó, chị sẽ không đánh báo cáo nữa.”
Hạ An Nhiên cạn lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Chỉ là, trong mắt vẫn xuất hiện tia sáng, Thiệt bị của viện nghiên cứu tập đoàn Lăng thị rất tốt sao?”
Tâm trạng lúc này giống như một tay súng thần gặp được một cây súng tôt, đương nhiên sẽ động tâm muốn được mở mang kiến thức một chút.
Nhưng Lăng Mặc chính là nhà tư bản keo kiệt, chắc sẽ không dễ dàng cho mượn đồ của mình đâu.
Hạ An Nhiên chìm sâu vào suy nghĩ.
Mình phải làm như nào để anh ta muốn từ chối cũng từ chối không được đây?”
Buổi tối, sau khi Lăng Mặc trở về, liền nhận ra con mèo hoang nhỏ có chút khác thường.
Có điều đã có “ kinh nghiệm” của ngày hôm qua, bất luận con mèo hoang nhỏ mời mọc như thế nào, anh cũng chỉ yên tĩnh đứng ở một bên nhìn.
Nếu như con mèo hoang nhỏ thực sự có lời muốn nói, chắc chắn sẽ chủ động miệng, nếu như cô ấy mãi vẫn không nói, thì hẳn hoi xem cô ấy làm ầm ĩ thôi.
Sau bữa tối, Hạ An Nhiên đột nhiên xích lại gần Lăng Mặc, bày ra tư thái “ hiền thể lương mẫu”, “ Mỗi ngày 44 đều tăng ca cũng không tốt, hôm nay có thể nghỉ ngơi sớm thì nghỉ ngơi sớm ha.”
Mỗi ngày Lăng Mặc trở về đều sẽ ở trong thư phòng 12 tiếng.
Đây còn là vì trong nhà có thêm một con mèo hoang nhỏ nên anh còn khắc chế một chút.
Nếu như là trước đây, có thể đến rạng sáng anh mới đi nghỉ ngơi.
Thành tựu của Tập đoàn Lăng thị ngày hôm nay không phải là tự nhiên mà có, rất nhiều người đã cống hiến hết mình bỏ ra tâm huyết.
Đặc biệt là Lăng Mặc.
Lăng Mặc nhìn về phía Hạ An Nhiên, “ Cô có chuyện gì sao?”
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn nhìn Lăng Mặc, nháy mắt vài cái với anh, “ Tôi chỉ là đơn thuần quan tâm anh mà thôi, có thể có chuyện gì chứ?”
Cười ngốc nghếch một chút rồi nhanh chóng chạy lên lâu.
Lăng Mặc đến thư phòng để xử lý một số công việc trên tay.
Chỉ là rõ ràng có chút phân tâm.
Lấy điện thoại ra, lật đến bức ảnh hôm nay Quý Phong gửi cho anh.
Con mèo hoang nhỏ đứng dưới bức tường ước nguyện, vừa hay có một cơn gió thổi qua.
Chiếc túi điều ước trên bức tường ước nguyện và chiếc vảy của con mèo hoang nhỏ tung bay trong gió, cảnh tượng này xinh đẹp vô cùng.
Khóe miệng Lăng Mặc không tự chủ được lại nhếch lên cười.
Cô đã ước điều gì?” Có liên quan đến anh không?
Hoặc là có liên quan đến trạng thái giảo hoạt của cô tối nay không?
Lăng Mặc không thể ngồi tiếp được nữa, đứng dậy đi về phòng.
Chỉ là, đẩy cửa ra lại không nhìn thấy bóng dáng của con mèo hoang nhỏ.
Đúng vào lúc Lăng Mặc đang hoài nghi con mèo hoang nhỏ đi đâu rồi thì cửa của tủ quần áo mở ra.
Từ bên trong bước ra một con tiểu yêu tinh mặc một chiếc váy ngắn bó sát màu đỏ và một chiếc khăn lụa màu hồng ché nửa khuôn mặt.
Hạ An Nhiên suy nghĩ rất lâu.
Có cách gì để Lăng Mặc không từ chối yêu cầu của cô không?
Cuối cùng nghĩ ra một cái.
Đó chính là cho anh một kích thích vô cùng vô cùng lớn. Anh vừa bị kích thích, nói không chừng thì cái gì cũng sẽ đáp ứng cô. Sau khi đọc truyện “ Bí mật không thể nói ra của Tổng tài bá đạo và cô vợ xinh đẹp”, quyết định cosplay chiêu này.
Thậm chí muốn cos cái gì, lập tức nhớ đến ngày hôm đó ở buổi triển lãm hoạt hình nhìn thấy một chị gái mặc váy ngăn đeo mạn che mặt vô cùng gợi cảm.
Đừng nói đến việc kích thích Lăng Mặc, đến cô là một người con gái còn bị kích thích nữa là.
Trải qua một hồi dằn vặt suy nghĩ, cuối cùng cũng trang điểm thành một thân váy đỏ rực này, vừa bí ẩn vừa gợi cảm.
Sau khi Hạ An Nhiên “ cộc cộc cộc” đi ra khỏi tủ quần áo, kiềm nén trái tim nhỏ bé đang căng thẳng, từng bước đi về phía Lăng Mặc.
Lúc đến trước mặt anh, nháy mắt với anh, “ Tiểu ca ca, anh xem, ngày lành cảnh đẹp như này, có muốn chơi cùng em chút không?”