Ngón tay Hạ An Nhiên run lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hạ Đức Hải, Hạ Đức Hải khịt mũi lạnh lùng, Nếu bức ảnh này truyền ra ngoài, mày sẽ sống trong góc tối như một con chuột bị mọi người khinh bỉ và đánh đập cả đời.
Hạ An Nhiên nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: Ông không xứng làm cha tôi! Mày nói đúng. Tao là thương nhân. Nếu không có giá trị, mày cho rằng tao sẽ nhận mày sao?
Hạ Đức Hải liếc nhìn Hạ An Nhiên, tay cầm tấm ảnh chế nhạo nói: “Mày còn tưởng rằng những tấm ảnh này không có ích lợi gì, nhưng nếu mày không nghe lời, vậy thì đừng trách tạo độc ác.
Chiếc mặt nạ của Hạ Đức đã được tháo ra, lúc này, vẻ mặt mặt của ông ta khiến Hạ An Nhiên ghê tởm. Hạ An Nhiên tức giận vươn tay muốn giật những tấm ảnh trực tiếp xé nát, Hạ Đức vẫn thờ ơ, Đó chỉ là bản sao.
Cầm những tấm ảnh bị xé rách, Hạ An Nhiên đã nổi cơn thịnh nộ, Hạ Đức Hải đứng dậy khỏi vị trí của mình, đi đến chỗ Hạ An Nhiên tức giận nói: mày nên ngoan ngoãn nghe theo tảo, nếu không, mày nên biết hậu quả.
Giọng ông ta trầm xuống, “ Thuốc độc mà tao đưa cho mày trước đây, nhất định trong vòng ngày mai mày phải cho Lăng Mặc uống
Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm Hạ Đức Hải,
Hạ Đức Hải nhún vai, “mày đừng nhìn tao như vậy, vô dụng... tốt hơn hết là nên nghĩ cách hạ độc.
Ông ta vỗ vai Hạ An Nhiên. “Nếu lần này mày thể hiện tốt thì những bức ảnh này, tao đương nhiên sẽ thu dọn, không chừng nếu mày khiến tạo hài lòng, mày cũng sẽ đưa cho mày một khoản tiền, sống tốt cuộc đời còn lại
Đôi mắt Hạ An Nhiên hần lên tia tức giận khủng khiếp nhưng vẫn cố kiềm chế, xoay người bỏ đi.
Trong phòng khách, Hạ Mộng Nhi đang chờ nghiệm thu kết quả, cha ra tay, kết quả hắn là tốt, lúc này nhìn thấy Hạ An Nhiên tức giận đi ra khỏi phòng làm việc, không nói lời nào mà ra về.
Cha đã nói với cô ta cái gì?
Khi Hạ Mộng Nhi tràn đầy nghi ngờ, Hạ Đức Hải chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc, Hạ Mộng Nhi vội vàng lên tiếng, giải vờ tò mò, Ba, ba vừa nói cái gì với Hạ An Nhiên, con thấy tâm trạng cô ta rất khó coi, ánh mắt thật sự rất đáng sợ” Hạ Đức Hải vỗ vai Hạ Mộng Nhi, lãnh đạm nói: Chỉ là làm cho cô ta nhận ra, cô ta đang đứng ở vị trí nào mà thôi
Khi Hạ Mộng Nhi nhìn thấy điều này, vẫn còn nghi ngờ, nhưng chỉ cần Hạ An Nhiên còn trong tầm kiểm soát thì vị trí Thiếu phu Nhân của Hạ Mộng Nhi vẫn còn, cô ta không nhịn được hỏi: Khi nào thì chúng ta đến gặp Lặng Mặc? Chúng tạ và anh ấy vẫn còn hiểu lầm nên giải quyết càng sớm càng tốt.
Hạ Đức Hải mắt đăm chiêu “Chuyện này, chúng ta cần bàn bạc kĩ hơn”
Hạ Mộng Nhi có chút không hiểu, ngày hôm qua cha còn muốn nhanh chóng xử lý chuyện này, nhưng sao bây giờ lại không vội?
Hạ An Nhiên chạy ra khỏi nhà họ Hạ, không ngờ có ngày cha ruột của cô sẽ đe dọa cô bằng những tấm ảnh vô cùng bẩn thỉu đó.
Đau! Giận! Và, như bị dao đâm vào tim, sụp đổ.
Những bức ảnh bẩn thỉu hiện lên trong đầu cô, đó là ký ức đen tối về thời kỳ tồi tệ nhất trong cuộc đời của cô ấy nhiều năm trước, cô đã nghĩ rằng sau khi rời trại trẻ mồ côi và tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tất cả quá khứ đau khổ không thể chịu đựng đều có thể từ từ mà quền đi.
Nhưng mà... lúc này, Hạ An Nhiên mới phát hiện ra ký ức đen tối đó chính là côn trùng ăn thịt người ký sinh trong xương tủy, không thể nào quên đi, huống hồ gì xóa bỏ.