Nhìn mẹ mình hiện rõ lên nét tức giận trên khuôn mặt xinh đẹp, Trang Thiên Tích nhíu mày “không ngờ rằng lúc mẹ mình tức giận, lại xinh đẹp đến vậy!”
'Mẹ ơi! Con thấy rất đói!'
Trang Điềm Điềm nhìn sang bên kia đường thấy có quán ăn của người Bỉ nên khẽ hỏi “con có muốn ăn vài món của người Bỉ không?”
'Dạ có ạ!'
- Được! Vậy mẹ con mình sang bên đấy.
'Nhưng ở đây xe cộ tấp nập quá ạ!'
- Không sao đâu con.
Trang Điềm Điềm đưa con trai sang đường, hai mẹ con ai cũng rất mệt và đói. Cả hai tìm được vị trí hài lòng thì liền ngồi xuống.
Trang Thiên Tích khẽ hỏi “mẹ ơi...ở Đại Công Quốc này, người ta sử dụng ngôn ngữ gì thế ạ?”
Trang Điềm Điềm nhún vai “cái này thì mẹ chịu!”
Cô phục vụ xinh đẹp mang quyển menu đến cạnh bàn với một câu chào bằng tiếng Pháp.
Trang Thiên Tích cười toe toét “hoá ra người Bỉ ở Đại Công Quốc vẫn sử dụng tiếng Pháp, cũng may là quán này không sử dụng tiếng Luxembourg, mình lại biết rất nhiều tiếng Pháp!”
Trang Thiên Tích gọi giúp Trang Điềm Điềm vài món ngon tiêu chuẩn...như “chicons au gratin, boulet au sauce lapin và món thứ ba là cá hầm waterzooi“.
Cậu gấp lại quyển menu, rồi đặt vào tay cô phục vụ.
Một lúc sau thức ăn được đưa lên...
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trên bàn, Trang Điềm Điềm nuốt nước bọt cái ực và rồi ăn lấy ăn để, giống như đã bị bỏ đói nhiều năm.
Trang Thiên Tích giật giật mi mắt “xem ra thì mẹ còn đói hơn cả mình!”
Cậu vẫy tay khẽ gọi phục vụ mang lên thêm vài món.
Và lúc này đây Trang Điềm Điềm đã trở thành dũng sĩ diệt mồi thực thụ. Đến khi cô dừng lại, trên bàn đã chất đầy kín chén đĩa, cô ngạc nhiên “hai mẹ con mình đã hết ăn từng ấy món ăn sao?”
Trang Thiên Tích thầm thì trong lòng “là một mình mẹ đã ăn hết từng ấy thức ăn, con đã được động vào đâu!”
Cậu gật đầu “mẹ thấy no chưa?”
Khụ...khụ...
- Mẹ no lắm rồi!
- Con no chưa?
Trang Thiên Tích đưa tay lên đỡ trán “mẹ thật là...bao nhiêu thức ăn đưa lên đều bị mẹ xử lý cả rồi, làm gì đến lượt mình mà mẹ còn hỏi no chưa!”
Cậu thở dài rồi nhặt lấy mẫu bánh mì còn sót lại trên bàn rồi đưa lên miệng nhai ngấu nghiến!
- Sao mẹ thấy con giống như vẫn còn rất đói vậy?
Cậu lắc đầu “không, con thấy no lắm rồi, mình tìm khách sạn nghỉ ngơi thôi mẹ!”
- Được!
Vừa rời khỏi quán ăn, hai mẹ con đã nhìn thấy chiếc siêu xe quen mắt đỗ cách đó không xa.
Trang Thiên Tích trố mắt nhìn thẳng về phía chiếc xe, thấy bóng dáng yêu kiều của San San đang đứng dựa vào xe. Cậu khẽ cười “lần này mẹ gặp tình địch siêu ngầu rồi!”
Trang Điềm Điềm lạnh mặt, quay ngược hướng với San San rồi sải từng bước dài rời đi.
Đôi chân ngắn ngủn, Trang Thiên Tích cố gắng đuổi theo. Cậu biết mẹ mình đang nổi cơn ghen khi cô gái xinh đẹp kia xuất hiện.
Bíp...bíp...
Bíp......
Mấy đợt còi xe inh ỏi, khiến Trang Điềm Điềm bực mình quay đầu lại nhìn...
- Lại là cô ta!
San San mở cửa xe bước xuống và dang tay chặn đường Trang Điềm Điềm.
- Cô muốn làm gì đây?
San San mỉm cười “mời khách!”
Trang Điềm Điềm nhìn San San chằm chằm nhưng không lên tiếng.
*Trang tiểu thư, tôi là Cố San San...là bạn gái của Thẩm Cảnh Liên, anh ấy bảo tôi đến đón hai mẹ con cô về nhà làm khách vài hôm.
- Không cần, Cố tiểu thư bảo với tên Thẩm Cảnh Liên khốn kiếp kia...Trang Điềm Điềm tôi có việc bận đột xuất rồi, tôi sẽ trở về nước ngay bây giờ.
*Ế..vậy sao được!
- Tôi lại không thấy có gì là không được.
San San không nói nhiều, cô lập tức đẩy Trang Điềm Điềm vào xe rồi đóng cửa lại.
Trang Thiên Tích cũng lặng lẽ bước lên xe và ngồi nghiêm túc. Cậu cũng rất muốn quay trở lại gặp Thẩm Cảnh Liên để hỏi cho ra lẽ, không thể nào để mẹ mình chịu thiệt thòi như thế này được.
…………
Xe lướt nhanh qua vài đường phố đầy hoa lệ, thì được dừng lại trước cổng tòa lâu đài nguy nga.
Trang Điềm Điềm nhìn đến ngơ ngác “này...cô đưa tôi đến đây làm gì?”
*Tôi nói rồi, đưa cô về làm khách.
Ngay lập tức Trang Điềm Điềm bị San San kéo vào bên trong.
Trang Thiên Tích nhíu chặt mày “người phụ nữ này, tuy xinh đẹp nhưng không có chút dịu dàng nào cả!”
'Này! Cố tiểu thư'
San San nhìn lại sau lưng, thấy Trang Thiên Tích đang đứng lạnh lùng...”nhóc con này, giống Cảnh Liên như hai giọt nước vậy. Luôn cả lúc tức giận cũng giống như anh ấy!”
*Có chuyện gì?
'À! Tôi chỉ muốn nhắc nhở Cố tiểu thư...nhẹ nhàng một chút, mẹ tôi không bạo lực như Cố tiểu thư đâu. Khéo, Cố tiểu thư lại làm mẹ tôi bị thương'.
San San há hốc mồm “tên nhóc con này...”
Đi được đến giữa sân lớn của tòa lâu đài đã thấy Thẩm Cảnh Liên ngồi trên chiếc xe lăn, có lẽ là đang ngồi đợi.
Trang Điềm Điềm quay mặt đi!
Trang Thiên Tích nhìn Thẩm Cảnh Liên bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng không lên tiếng.
Thẩm Cảnh Liên cảm nhận được bầu không khí hiện tại vô cùng quỷ dị, anh khẽ hỏi “mọi người về rồi!”
San San nhào đến ôm lấy Thẩm Cảnh Liên “anh yêu đang đợi em về sao?”
Trang Thiên Tích nheo mắt “hừ...để xem chú giải quyết vấn đề này thế nào!”
Thẩm Cảnh Liên định gỡ tay San San ra, trước giờ anh không thích kiểu thân mật thế này, dù tình cảm giữa anh và San San vốn rất tốt nhưng anh cũng không thích bị bám chặt như thế. Nhưng khi liếc mắt nhìn về phía Trang Điềm Điềm, anh cũng muốn thử xem cô sẽ có phản ứng gì khi anh cùng người phụ nữ khác thân mật. Anh liền ôm chặt lấy vòng eo San San.