‘Nhị thiếu gia chuẩn bị đi đâu sao?’
“Cậu thay tôi lo công việc ở đây, tôi đến tìm Lục Dận Diễn”.
‘Có việc gì quan trọng sao nhị thiếu gia? Ra đảo vất vả, hay là để tôi đi thay cậu!’
“Không cần đâu, cậu cứ giúp tôi lo tốt việc ở Thẩm gia là được!”
‘Vậy nhị thiếu gia phải hết sức cẩn thận’.
Thẩm Cảnh Liên không nói gì, chỉ ngồi trầm tư!
…………
//Phu nhân!
*Ả họ Trang đâu rồi?
Má Dung khẽ cười “cô ta đang ở chỗ tên con hoang kia!”
*Cảnh Liên đâu?
//Tôi thấy nhị thiếu gia ra khỏi nhà từ khuya đêm qua rồi phu nhân.
*Nó đi đâu bà có biết không?
Má Dung lắc đầu “Làm sao mà tôi có thể biết được chứ phu nhân, gần đây nhị thiếu gia cứ thần thần bí bí”.
Thẩm phu nhân nheo mắt “gần đây tôi cũng thấy nó rất thần bí, không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi!”
//Tôi nghĩ là liên quan đến đứa con hoang kia, tôi thấy vệ sĩ canh gác cho nó rất nghiêm ngặt, còn có cả quân nhân. Hôm trước thiếu phu nhân muốn đến để thay nhị thiếu gia chăm sóc cho thằng nhóc ấy nhưng đám vệ sĩ đuổi thiếu phu nhân trở về, không cho đến gần.
*Lại là thằng nghiệt chủng đó…còn đám vệ sĩ kia nữa, dám xem con dâu của ta không ra gì.
Thẩm phu nhân mang theo sắc mặt hầm hầm, đi như bay đến phòng Trang Thiên Tích…đi từ xa, bà đã thấy có rất nhiều vệ sĩ với những thân hình cao to lực lưỡng đang đứng gác, ruồi muỗi chắc gì đã chui vào lọt.
//Phu nhân! Mời bà quay về.
*Láo.
*Đây là Thẩm gia, tôi lại không có quyền đi lại sao?
Anh vệ sĩ lạnh lùng lên tiếng “đó là mệnh lệnh của nhị thiếu gia!”
*Cút!
Thẩm phu nhân tức giận đẩy anh vệ sĩ xê ra rồi xông vào trong.
//Đứng lại!
Thẩm phu nhân ngước nhìn người đàn ông đang dang tay chặn bà lại, bà chợt nhíu mày “sao…sao lại có quân nhân ở đây?”
(Trang Diễm Hiền vì không yên tâm cho cháu ngoại của bà, nên bà yêu cầu Lục Dận Diễn viện trợ cho bà cả một đội lính đánh thuê hùng dũng để bảo vệ cho cậu).
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh lính đánh thuê, Thẩm phu nhân có chút e dè nhưng vẫn cố ra oai “nói cho các người biết, tôi là chủ nhân của nhà họ Thẩm…các người dám tỏ thái độ với tôi sao?”
//Tôi không quan tâm bà là ai, chủ nhân của tôi sức khoẻ không tốt, bất kỳ ai cũng không được phép đến gần.
Thẩm phu nhân tức giận phừng phừng định quay lưng rời đi, nhưng chợt thấy Trang Điềm Điềm từ trong phòng Trang Thiên Tích bước ra…bà lạnh mặt.
- Chào Thẩm phu nhân!
*Không dám!
Trang Điềm Điềm cười cười rồi quay bước rời đi, cô không mấy để tâm đến sự hiện diện của Thẩm phu nhân.
*Đứng lại cho tôi.
- Bà lại làm sao nữa vậy Thẩm phu nhân?
*Da mặt của Trang tiểu thư được kết cấu bằng thứ gì mà dày quá vậy?
Trang Điềm Điềm hiểu ý của Thẩm phu nhân nhưng cô chỉ cười khẩy rồi ung dung rời đi…
*Trang Điềm Điềm, ả không biết xấu hổ…Cảnh Liên nhà tôi nó đã có vợ và cũng sắp có con rồi, vậy mà cô cứ bám lấy không buông. Nhà họ Trang của cô, sao ai cũng mặt dày vậy?
- Thẩm phu nhân, bà nên để ý đến ngôn ngữ của mình.
*Loại đê tiện như cô thì cần gì tôi phải lịch sự. Cô và thằng con hoang kia nhanh cuốn gối cút ra khỏi Thẩm gia ngay cho tôi.
Trang Điềm Điềm quay người lại, cô đi đến trước mặt Thẩm phu nhân và lạnh giọng lên tiếng “bà nói tôi thế nào cũng được, nhưng bà không được phép xúc phạm đến người thân của tôi!”
*Dám trả treo với tao à thứ tiện nhân?
Thẩm phu nhân giơ tay lên tát thẳng vào mặt Trang Điềm Điềm. Bỗng dưng có một bàn tay khỏe khoắn giữ chặt tay bà.
Thẩm phu nhân đau đớn hít hà, nước mắt như sắp tuôn trào.
Trang Điềm Điềm quay lưng rời đi, để lại sau lưng câu nói nhạt nhẽo “bà một vừa hai phải thôi Thẩm phu nhân, không phải lúc nào cũng nhận được sự bao dung của người khác đâu”.
*Cô…Trang Điềm Điềm, cô hãy đợi đấy!
Trang Điềm Điềm nghe thấy những gì Thẩm phu nhân vừa nói, nhưng cô không bận tâm.