Chiếc xe dừng lại trước cửa một shop thời trang có tên là "gì gì đó" toàn bằng tiếng anh. Mà cô thì khỏi phải nói cũng thấy tất cả thời gian của cô toàn là chạy long nhong khắp nơi trốn nợ thì làm gì có thời gian mà đi học chứ.
Một cô "chân dài" bước đến bên cạnh anh và làm một hành động khiến cô suýt chảy máu cam cô "chân dài" đó kéo nhẹ đầu anh xuống và đặt lên môi anh một nụ hun (người đâu mà không biết đến hai chữ "mắc cỡ" vậy chòi??)
_Chào anh Chấn Vũ!!!
Cô gái rời mắt khỏi anh và bắt đầu chú ý đến cái sinh vật bé nhỏ đang đứng phía sau trố mắt ra xem phim miễn phí. Cô gái hất hất mặt về phía cô:
_Ai vậy anh???
Anh không thèm quay lại cũng biết cô "chân dài" đó đang nói tới ai rồi, anh tỉnh bơ đáp:
_Lao công trong công viên!!!
Cô tức đến nỗi bốc khói xèo xèo trên đầu, đang lúc nóng giận mà quên mất cái "khôn" cô thốt ra một câu:
_Tui là lao công hồi nào chứ???
Vừa nói dứt câu thì chợt nhận ra mình đã "bị hớ rồi" cô lẩm bẩm nói rồi tự cốc vào đầu một cái:
_Tự nhiên nóng quá chi vậy trời, cầu cho anh ta đừng nghe thấy." nhưng cuộc sống đâu có ai nỡ "buông tha" cho ai. Anh bước đến cạnh cô cúi xuống thì thầm vào tai cô:
_Không phải lao công vậy cô vào toilet nam làm gì vậy???
Cô bước lùi ra phía sau như để đề phòng rồi cô nhìn anh trân trân vẻ mặt cô căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi hột. Thấy cô có vẻ căng thẳng nên anh bật cười nói tiếp:
_Cô đừng lo tôi không tra hỏi cô ngay tại đây đâu!!! rồi anh bước đến cạnh cô "chân dài" choàng tay qua eo cô ả. Cô ả thì mặt cứ hất lên trời đầy vẻ thách thức. Anh chỉ tay về phía cô:
_Hãy giúp anh chọn cho cô ta mấy bộ đồ!!! rồi anh hôn lên môi cô "chân dài" đó một cái nữa mới bước lại quầy ngồi đợi.
Cô lẩm bẩm:
_Người gì đâu không biết "mắc cỡ" là gì!!!
Cô lẽo đẽo theo cô "chân dài" lượn vòng vòng khắp shop. Đồ đẹp thì quá trời nhưng sao cô ta chỉ chọn cho cô những bộ đồ cỡ tuổi mẹ cô mặc vậy chài??? Cô "chân dài" đưa cho cô đống đồ đang cầm trên tay rồi chỉ tay về phía phòng thay đồ:
_Vào đó mà thay đi!!!
Cô ngập ngừng nói:
_Tui chọn đồ khác được không, tui không thích mấy bộ này!!!
Cô gái lạnh lùng đáp:
_Tùy cô!!! rồi bỏ đi
_Haizzz!!! cô thở dài rồi bắt đầu cuộc tuyển chọn.
Sau một hồi thay thay thử thử cuối cùng cô cũng chọn được vài bộ ưng ý. Cô bước đến quầy nơi có hai kẻ "mặt mâm" đang ôm hun khí thế. Cô đặt đống đồ lên bàn tỉnh bơ nói:
_Tui lấy cái này!!!
Anh từ từ buông cô "chân dài" ra rồi nói:
_Tính tiền rồi về!!!
Cầm gói đồ mới mua trên tay mà lòng cô tràn đầy phấn khởi. Đây là lần đầu tiên cô mua được nhiều đồ thế này. Cô thầm hét lên trong đầu:
_Yêu cuộc đời này quá đi!!! rồi tủm tỉm cười một mình.
Giọng anh hét lên làm cô giật bắn người:
_Làm cái trò gì mà còn chưa chịu đi????
Cô nhanh nhẩu chui vào xe mặc cho cái kẻ kia mặt cứ chầm dầm một đống. Anh nhấn ga phóng vụt đi, cô sợ quá hét lên:
_Anh chạy chậm thôi!!!!
Anh không thèm để ý đến lời cô mà cứ chạy như ma đuổi. Rồi lại đột ngột thắng lại khiến cô lại chúi nhủi về phía trước và thế là lại thêm một cục u to tổ bố trên trán. Cô lầm bầm rủa:
_Đồ mắc dịch, đồ đáng....!!!
Anh ngắt lời cô:
_Bài học cho cô là nên thắt dây an toàn khi đi xe!!! rồi cười ha hả lên
Cô đưa tay lên sờ vào cục u nhăn nhó nói:
_Đúng là cố ý mà!!!!
Vừa về đến cửa là cô vội vàng bước xuống xe và đi thẳng vô nhà trước mặc cho anh đang loay hoay cất xe vào gara. Thấy ông và cha cô đang ngồi trong phòng khách có vẻ căng thẳng cô liền bước đến cạnh ông và ngồi xuống:
_Ông ơi, ông sao vậy????
Ông nhìn cô trìu mến hỏi:
_Chấn Vũ đâu con???
Cô liền đáp:
_Dạ, ảnh đang cất xe, tí nữa sẽ vào ngay!!!
Rồi ông không hỏi gì nữa mà nhìn ông có vẻ mệt mỏi khiến cô cũng không dám hỏi thêm điều gì nữa. Anh vừa bước vô thấy mọi người đang ngồi có vẻ như đang đợi anh nên anh cũng bước đến và ngồi xuống đối diện cô. Cô cầm tách trà lên uống cho bớt căng thẳng. Cô thầm nghĩ:
_không biết chuyện gì đây, trông ông có vẻ nghiêm quá!!!
Bấy giờ ông mới nói:
_Ta có chuyện muốn nói với hai đứa!!!
Có hai kẻ nào đó đưa mắt nhìn nhau rồi quay mặt đi chỗ khác.
_Có lẽ ta không còn sống được bao lâu trên cõi đời này nữa!!!
Anh nhìn ba anh đầy ngạc nhiên:
_Ba đang nói gì vây???
Ba anh trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
_Bệnh tim của ta ngày càng nặng ta muốn trước khi chết được nhìn thấy con yên bề gia thất!!!
Cô nghẹn ngào:
_Ông ơi, ông không sao đâu mà!!!
Còn anh thì dường như im lặng hơn bao giờ hết. Không nói cũng không rằng. Ông nói tiếp:
_Ta muốn hai con kết hôn thật sớm!!!
_HẢ????????? hai kẻ nào đó đồng thanh nói.
Ông ho khù khụ rồi thở mệt nhọc nói tiếp:
_Đây là nguyện vọng cuối cùng của ta. Hai con hãy vì lão già này mà cho ta được hoàn thành tâm nguyện.
Nước mắt cô đột nhiên rơi khi nghe ông nói những lời đó. Còn cái "kẻ khó ưa" kia thì vẫn im lặng. Ông lồm cồm đứng dậy. Thấy thế cô cũng đứng lên đỡ ông:
_Hãy suy nghĩ kĩ lời ta!!!
Rồi cô dìu ông về phòng. Còn anh thì cứ thẫn người ra như như bị ai bắt mất hồn rồi. Ba cô cũng đứng dậy và về phòng mình...
........
Cô lăn qua lăn lại trên giường rồi đột ngột hét lên:
_Trời ơi, thật khó nghĩ!!!!
Cô lẩm bẩm một mình:
_Làm sao mình có thể lấy cái kẽ khó ưa đó làm chồng được chứ. Như thế có khi lại rước khổ vào thân. Chắc là mình nên rời khỏi đây sớm thôi!!!!
.............
Cùng lúc đó có một người nào đó đang trằn trọc suy nghĩ:
_Không lẽ ba mình bệnh nặng dữ vậy sao???
_Không lẽ mình phải cưới con nhỏ nhà quê đó về làm vợ cho ba vui lòng???
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu anh. Anh nhếch mép cười đắc ý. Rồi trùm mềm lại ngủ....
Sáng nay, cô dậy rất sớm có lẽ vì trăn trở mà khó ngủ. Cô đến phòng ba cô gõ cửa thì không thấy ba cô. Cô thầm nghĩ:
_Chắc ba ra ngoài rồi!! nên cô xuống bếp ăn sáng với ông.
Nhà bếp hôm nay có vẻ vắng lặng, ông đang ngồi ăn sáng một mình. Thấy cô ông vội ngoắc cô lại ngồi xuống bên cạnh ông:
_Con suy nghĩ tới đâu rồi??? khỏi phải nghĩ cũng biết ông đang hỏi về vấn đề gì. Cô cười xòa:
_Con vẫn chưa quyết định được ông ơi!!!
Ông nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu cô:
_Suy nghĩ lẹ nhe con, bây giờ thì con ăn sáng đi!!!
Cô ngoan ngoãn nghe theo. Rồi thấy hình như thiếu thiếu một kẻ nào đó chắc chắn không phải ba cô rồi. Cô ngừng ăn ngước mắt hỏi ông:
_Anh Vũ đâu rồi ông???
Ông cười nói:
_Nó ra ngoài từ sớm rồi, thằng này không biết làm trò gì nữa!!
Chuông điện thoại bất chợt vang lên, ông quản gia vội chạy tới bắt máy:
_Thưa chủ tịch là cậu chủ gọi!!!
Ông đứng dậy và bước đến nghe điện thoại dĩ nhiên là cô cũng mau chóng đứng lên và đỡ ông đi.
_A lô!!!
Nghe thấy giọng nói, bên đầu dây điện thoại kia nhanh nhẩu nói:
_Bữa cơm tối nay con có chuyện quan trọng muốn nói, ba và mọi người đợi con về!!!
Ba anh khẽ:_"Ừ!!" rồi cúp máy.
Cô thầm nghĩ:
_Không biết anh ta tính bày trò gì nữa đây!!!
Sau buổi sáng ông bảo muốn ra vườn chăm cây. Thế là cô và ông cùng ra vườn. Dưới ánh nắng ban mai cây cỏ dường như được tiếp thêm sức lực. Trông cây nào cũng xanh mướt, những bông hoa thì vươn mình nở rực. Làm khu vườn ngập tràn màu sắc. Cô xuýt xoa:
_Vườn đẹp quá ông ơi!!!
Ông bồi hồi xúc động:
_Vợ ta rất thích khu vườn này nên từ khi bà ấy mất ta luôn cố gắng chăm sóc nó thật tốt.
Cô nhìn ông đầy ngưỡng mộ:
_Thì ra ông là người yêu bà đến thế!!!
Ông bật cười. Tiếng cười vang động cả vườn cây. Gió thổi lao xao dường như đứng giữa không gian này cô cảm thấy thoải mái vô cùng. Bữa ăn tối nay được chuẩn bị khá công phu, vì anh bảo rằng:
_Tối nay có chuyện quan trọng muốn nói!!
Cô chuẩn bị cho mình một bộ đầm màu hồng phấn khiến mình trông nổi bật hơn. Vừa đóng cửa phòng lại định xuống bếp thì thấy ba cô rón rén bước vào phòng. Cô vội kêu:
_BA!!!!
Ông giật mình quay lại nhìn cô. Cô chau mày hỏi:
_Sáng giờ ba đi đâu vậy???
Ba cô lúng túng đáp:
_À, ba đi thăm một người bạn thôi mà!!!
Cô nhướn một bên chân mày lên nghi ngờ hỏi:
_Ở đây ba làm gì có bạn, có phải ba...???
Ba cô vôi chen vào:
_Không phải đâu con gái à, ba không có đi cờ bạc đâu, chỉ là...!! rồi ba cô bỏ lửng câu nói. Cô tò mò hỏi tiếp:
_Chỉ là thế nào ba???
Ông ngập ngừng nói:
_Bọn cho vay nó đòi tiền ba. Nếu mà ba không trả thì tụi nó nói sẽ ....chặt tay ba!!!
Cô tái mặt:
_Thật hả???
Ba cô gật đầu. Không khí rơi vào căng thẳng. Bây giờ điều duy nhất cô phải làm là kím tiền trả nợ nhưng mà biết kím tiền ở đâu?? Cô nhìn ba cô nói:
_Ba à, từ ngày mai chúng ta sẽ đi khỏi đây và đến một nơi khác ở. Ở đó ba phải cùng con đi làm để kím sống đó.
Ba cô liền phản đối:
_Nhưng mà còn hôn sự??
Cô chau mày giận dữ:
_Hôn sự gì nữa ba, con và anh ấy không kết hôn được đâu. Ngày mai chúng ta sẽ đi!!! nói rồi cô bỏ đi xuống bếp có vẻ bực bội xen lẫn buồn bã. Nói chung là tâm trạng rối bời...