Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hỏa

Chương 72: Chương 72: Buổi tiệc đầy sóng gió.(2)






Lúc ông bà Kiều đã hiểu thì Kiều Ngự Diễm cùng ông bà Duy đã đi ra ngoài. Mẹ Kiều cảm thấy thật hồ đồ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Thiệt là…….

Con trai ưu tú như vậy, tại sao lại khó lấy vợ như vậy…….

Lúc này ông Kiều không nói gì, nhưng có một số việc ông bắt đầu sắp xếp lại trong đầu. Nhớ lại những gì con gái nói với mình, nhìn lại thái độ của ông Duy, ông bắt đầu cảm thấy con trai có làm chút chuyện quá mức, cũng bởi vì vậy mà ông bà Duy không đồng ý chuyện đính hôn.

Nhưng ông cũng không nói gì, chỉ là yên tĩnh nhìn mọi chuyện. Ông tin tưởng con trai sẽ xử lý tốt.

Ra đến bữa tiệc náo nhiệt, Kiều Ngự Diễm thấy Duy Kiến Quốc đang nói chuyện với người dẫn chương trình, mà hắn cũng không vội, hắn đang tìm kiếm bóng dáng của Duy Y. Nhìn thấy cô đang ngồi nói chuyện với Ngô Soái và Kiều Y, ba người giống như đang nói gì, hai người kia cười rất khoa trương, Duy Y chỉ khẽ cười, nụ cười bất đắc dĩ.

Để ly rượu trong tay xuống hắn đi về phía cô.

“Y Y, buổi tiệc chính thức bắt đầu rồi, đi thôi!” Kiều Ngự Diễm đưa tay về phía cô, Duy Y nhìn bàn tay Kiều Ngự Diễm một chút, hồi lâu mới đem tay mình đặt lên. Mà lúc này, ba đã lên bục đọc diễn văn.

Duy Y đi theo Kiều Ngự Diễm đi lên, bên kia là mẹ Duy, cô với Kiều Ngự Diễm vừa đúng lúc đứng đối diện.

Mẹ thấy Duy Y, hướng Duy Y ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô đến bên cạnh.

Nhưng Kiều Ngự Diễm lại nắm chặt tay cô, không để cô rời đi. Duy Y không thể làm gì khác hơn là đứng bên cạnh hắn.

Lúc này Duy Kiến Quốc nói Duy Y đi lên trước mặt mọi người, đây cũng là quy trình của buổi tiệc. Kiều Ngự Diễm liền kéo cô đi lên.

Vợ chồng Duy Kiến Quốc choáng váng, bọn họ không nghĩ Kiều Ngự Diễm sẽ dắt tay Duy Y đi lên.

“Hôm nay, buổi tiệc này trừ là tiệc sinh nhật mưới tám tuổi con gái tổng giám đốc Duy, đồng thời tôi cũng muốn nhân cơ hội này, thông báo với mọi người một tin khác, đó chính là tôi cùng Duy Y đính hôn, hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng tôi.”

Kiều Ngự Diễm đứng trên đài, nhận lấy micro từ tay người dẫn chương trình đứng song song với Duy Kiến Quốc ở giữa là Duy Y.

Mà Duy Y đối với hôn sự này cũng không có bất ngờ gì, cho rằng đây là bước tiến hành của kế hoạch.

Kiều Ngự Diễm vừa nói xong, cả hội trường xôn xao, các nhà báo nhanh chóng lên chụp hình ba người, chuyện này ngày mai sẽ được đăng lên trang nhất.

Mà cùng lúc đó cũng vang lên một tràng vỗ tay, bày tỏ chúc phúc đối với bọn họ.

Kiều Ngự Diễm nghiêng người hôn lên trán Duy Y.

Duy Kiến Quốc đứng bên cạnh mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng trong trường hợp này ông không thể nói gì, nếu không mọi người sẽ nghĩ thế nào về con gái đây? Hiện nữa còn nhiều nhà báo như vậy.

Duy Kiến Quốc nghĩ đi nghĩ lại, không thể làm gì khác hon là nhịn xuống, mặt xanh mét đi xuống dưới.

“Y Y, cười một cái được không? Nhiều người nhìn chúng ta như vậy, còn có Bạch Trạch Vũ.” Kiều Ngự Diễm cúi đầu nhẹ nói bên tai cô.

Duy Y giương mắt nhìn về phía Kiều Ngự Diễm, nhìn theo tầm mắt hắn, cô thấy anh Trạch Vũ đang cầm một ly rượu đỏ, đứng trong góc, một mình uống rượu, ánh mắt đang nhìn bọn họ.

Bất đắc dĩ Duy Y cười không nổi, chỉ là xoay đầu sang hướng khác, cô sợ mình sẽ khóc, phải có bao nhiêu dung khí cô mới có thể đứng trên đây, đính hôn với một người mà mình không yêu ngay trước mặt anh Trạch Vũ.

“Đưa em xuống được không?” Sắc mặt Duy Y tái nhợt, đôi môi khẽ run.

“Được!” Kiều Ngự Diễm khoác vai cô, đi xuống.

Lúc này, người dẫn chương trình lại nói lấy câu, sau đó muốn mời tổng giám đốc Kiều cùng vị hôn thê nhảy một bài, đây là trình tự lúc trước. Người dẫn chương trình không biết Duy Kiến Quốc muốn hủy bỏ hôn ước, lại thấy Kiều Ngự Diễm lên tuyên bố đính hôn nên làm theo trình tự.

Ánh mắt mọi người dừng lại trên người Kiều Ngự Diễm cùng Duy Y, chỉ thấy người đàn ông đưa tay ra tư thế như muốn mời, mà Duy Y nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, nhẹ nhàng đặt tay vào.

Kiều Ngự Diễm cao một mét chín đứng cùng với Duy Y vô cùng không tương xứng, nhưng Kiều Ngự Diễm phối hợp theo bước chân Duy Y, từ từ di chuyển…….

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai người, có người hâm mộ, có người ghen tỵ, có người xem thường…….

Duy Y cảm thấy thật choáng váng, người bắt đầu không thăng bằng, cô nhẹ nhàng tựa vào người đàn ông, lấy được điểm tựa.

Mọi người cũng bắt đầu rối rít vào sàn nhảy, sau đó ánh mắt mọi người mới rời đi.

Kiều Ngự Diễm cảm nhận được cô gái tựa vào mình cũng biết sắc mặt cô không tốt, nhưng hắn muốn hoàn thành tiệc đính hôn, không muốn cô trốn tránh.

Hắn từ từ dừng lại bước chân, đỡ người trong lòng vào phòng nghỉ.

“Y Y, em cảm thấy thế nào?” Mới vừa rồi trên bục, hắn đã phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, hắn cho rằng bởi vì cô thấy Bạch Trạch Vũ, cho nên mới càng muốn thân mật với Duy Y trước mặt Bạch Trạch Vũ.

Kiều Ngự Diễm đỡ cô ngồi xuống, rót một ly nước đưa cho cô.

Duy Y dựa vào trên ghế sô pha rộng rãi, ghế sô pha kia quá lớn, cô không có chỗ để dựa vào, vô cùng không thoải mái. Kiều Ngự Diễm liền ngồi bên người cô, bế cô ngồi lên đùi mình.

Không biết thế nào, Duy Y lại choáng váng đầu muốn ói, cả người một chút sức lực cũng không có, giống như muốn ngất xỉu.

Cô dựa vào ngực Kiều Ngự Diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trước mặt hắn, đem tất cả sức nặng cơ thể giao cho hắn.

“Em thật chóng mặt!” Có lẽ ba năm qua đã thành thói quen, trong lúc vô tình Duy Y an tâm giao mình cho hắn. Chỉ cần cô bị bệnh, hắn cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc cô, dù cô có cố tình gây sự hay khó khăn cho hắn, hắn cũng sẽ không để ý.

Cho nên, chỉ cần cô không thoải mái, cô liền an tâm ở bên cạnh hắn.

“Đỡ hơn chút nào không?” Kiều Ngự Diễm nhẹ vỗ lưng cô, lại xoa xoa tay nhỏ bé của cô, tay của cô lạnh như băng, rõ ràng là trời mùa thu, nên không cỏn lạnh mới đúng.

Đầu nhỏ bé trong ngực lắc lắc, cũng không phát ra âm thanh, nhắm chặt hai mắt, chân mày cũng không buông.

“Y Y, chỗ nào không thoải mái phải nói với anh biết không? Trừ chóng mặt còn gì nữa?”

“Không có!”

“Nghỉ ngơi một chút, anh sẽ đưa em về!”

“Ừ!”

“Ở đây có hai viên thuốc đau đầu, em uống đi!” Thuốc này vốn là sợ cô say nên tối hôm qua hắn chuẩn bị trước, ở trên cũng ghi rõ là thuốc đau đầu.

“Anh ồn ào quá đi!” Duy Y ngồi dậy, bởi vì đau đầu, chỉ có thể hé mắt nhìn.

Nhận lấy thuốc cùng nước hắn đưa, cũng không them nhìn liền uồng hết. Sau đó lại dựa vào ngực hắn nghỉ ngơi.

Duy Y đối với Kiều Ngự Diễm vừa lệ thuộc vào vừa hận, cô không biết mình ỷ lại hắn, nhưng lại biết mình hận hắn, giống như muốn giết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.