Hàn Trạch Dương cười cười nhìn biểu hiện khi cô trách mắng mình, trong lòng lại vui không thể tả, anh khẽ cười nói: “Được rồi, lần sau anh sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, cũng sẽ uống ít rượu hơn!”
“Lần sau? Anh còn muốn có lần sau nữa sao?”
“Không có, không có! Nhất định sẽ không có lần sau! Từ nay về sau anh nhất định sẽ không để em giận anh nữa đâu!”
“Thế còn được!” Bạch Lăng Diệp mỉm cười nói, “Nhưng mà, sau này em không muốn thấy người nào ôm anh nữa đâu đấy!”
“Được, sau này anh sẽ không để người phụ nữ nào khác tới gần anh nữa!”
“Được rồi, em tin anh, bây giờ anh mau nghỉ ngơi một chút đi!” nói rồi Bạch Lăng Diệp định đứng dậy.
Hàn Trạch Dương bất ngờ nắm lấy tay cô, không cho cô rời đi: “Em định đi đâu?”
Bạch Lăng Diệp quay lại nhìn cánh tay mình đang bị anh nắm, cô cười nói: “Em định đi mua chút đồ ăn sáng, từ sáng tới giờ em còn chưa có ăn gì đâu đó!”
“Em không cần phải đi đâu, lát nữa anh sẽ bảo Lục Hạo mua đồ ăn sáng mang tới cho em!”
“Nhưng như vậy liệu có phiền anh ấy quá không?”
“Không phiền, dù sao hôm nay là thứ bảy, cậu ta cũng không có việc gì làm.
“...” Bạch Lăng Diệp cười cười, cô cảm thấy đồng cảm với Lục Hạo, có một ông chủ như vậy đúng là không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Đúng 30 phút sau, Lục Hạo có mặt ở trước cửa phòng bệnh, anh nhìn Hàn Trạch Dương mà không khỏi cười cười: “Cuối cùng, tôi cũng thấy được dáng vẻ của cậu khi nằm trên giường bệnh rồi!”
Hàn Trạch Dương khó chịu nhìn anh ta, “Tôi nói cậu lập tức đem đồ ăn sáng đến mà sao cậu đi lâu vậy hả?”
“Huynh đệ à, tôi xin cậu đấy! Lúc cậu gọi tới, tôi còn chưa có rời giường thì làm sao có thể lập tức tới ngay được, hơn nữa cậu có biết muốn mua đồ ăn sáng thì phải xếp hàng không?” Trong giọng nói của Lục Hạo có một chút oán trách.
“Thôi được rồi, đồ ăn sáng cũng đã đưa tới rồi, ở đây không còn việc của cậu nữa, cậu mau trở về đi!”
“Này, Hàn Trạch Dương, tôi là đến đây để thăm bệnh vậy mà cậu lại dứt khoát đuổi tôi về như vậy sao?”
Bạch Lăng Diệp ở bên cạnh cười cười: “Anh đừng nghe lời anh ấy nói, đồ ăn sáng, anh cứ để trên bàn cho tôi là được, anh mau ngồi xuống đi!”
Lục Hạo nghe vậy liền cười nói, “Lăng Diệp à, vẫn là cô tốt nhất!” nói xong anh ta liền đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
Đợi Lục Hạo ngồi xuống, Bạch Lăng Diệp mới đứng lên, “Vậy hai người nói chuyện chút đi, em đi ăn sáng đã!” Nói xong cô liền cầm lấy túi đồ ăn sáng đi ra khỏi phòng bệnh.
Căn phòng lập tức lâm vào yên tĩnh, một lúc sau Lục Hạo mới lên tiếng: “Sao vậy, nghe nói lần này là cậu uống nhiều rượu quá nên bệnh?”
Hàn Trạch Dương im lặng không trả lời.
“Tôi cũng phục cậu thật đấy, lại dám uống đến mạng cũng không cần, nhưng mà cũng nhờ lần này mà cô ấy mới hết giận cậu phải không? Đúng là trong hoạ có phúc mà!”
“Ừm, tính ra đây cũng không phải là hoạ!”
Lục Hạo trợn to mắt nhìn Hàn Trạch Dương, “Không phải hoạ? Lần này cậu đã đến mức phải nằm viện rồi mà còn không phải hoạ, vậy như nào mới tính là hoạ đây?”
Hàn Trạch Dương nhướng mày nhìn ra ngoài cửa, bất chợt anh mỉm cười nhìn Lục Hạo đầy ý vị sâu xa.
Lục Hạo vẫn đang chưa hiểu ánh mắt của anh có ý gì thì một tiếng gõ cửa vang lên, anh chưa kịp phản ứng thì Hàn Trạch Dương đã lên tiếng: “Vào đi!”
Hàn Lạc Vi nghe vậy liền mở cửa đi vào, “Anh, anh làm sao vậy, tại sao lại có thể để bệnh đến nông nỗi này?”
Vừa nghe giọng nói quen thuộc, Lục Hạo liền quay đầu nhìn về phía người vừa bước vào là Hàn Lạc Vi, tuy bây giờ cô ấy không còn theo đuổi bám riết anh như ngày trước nữa, nhưng anh vẫn không biết nên đối mặt với cô như thế nào cả.
Mà Hàn Lạc Vi sau khi nhìn thấy Lục Hạo đang ngồi bên trong phòng thì cô chợt khựng lại một giây, thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, lễ phép hỏi: “Anh Lục, anh cũng ở đây sao?”
Anh Lục, cái từ này khi nghe vào tai của Lục Hạo lại khiến anh cảm thấy có chút khó chịu, anh bất giác ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ, khuôn mặt cô cứng nhắc, không có một tia cảm xúc khi nói chuyện với anh, giống như anh vốn là người xa lạ vậy.
Không hiểu sao trong lòng Lục Hạo lại cảm thấy có chút mất mát.
Nhớ lại dáng vẻ cô ngày xưa luôn lẽo đẽo đi theo anh vừa tươi cười vừa gọi một tiếng anh Lục Hạo với bộ dáng cô của bây giờ đúng là khác nhau một trời một vực luôn.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Lục Hạo lại đột nhiên cảm thấy không thoải mái, anh gật đầu ừ nhẹ một tiếng với Hàn Lạc Vi sau đó đứng lên nói với Hàn Trạch Dương, “Nếu em gái cậu đã tới đây, vậy thì hai anh em cậu nói chuyện đi, tôi đi về trước!”
Em gái cậu? Nghe những lời này, Hàn Lạc Vi cảm thấy lồng ngực nhói đau, Lục Hạo đã chán ghét cô đến nỗi ngay cả tên cô anh cũng không muốn gọi rồi sao?