Sau khi Bạch Lăng Diệp rời đi rồi, cô gái kia vẫn nhìn chằm chằm về hướng cô rời đi.
“Y Y, sao cậu đến sớm vậy? Còn chưa đến ca của cậu mà!” Cô nhân viên trong cửa hàng cười hỏi.
Thẩm Nhạc Y hoàn hồn, quay đầu nhìn cô, “Ừ, ở nhà không có việc gì nên đến sớm chút!”
“Ha ha, vậy thì phải cảm ơn cậu rồi! Hôm nay mình còn có hẹn với bạn trai nên muốn xin về sớm!”
“Ừm, cậu mau về đi!” ngừng một chút, Thẩm Nhạc Y đột nhiên hỏi: “À, phải rồi, cô gái lúc nãy tới đây mua đồ sao?”
“Ừ, cô ấy tới đây chọn tới chọn lui một hồi, mình nghĩ chắc hẳn là chọn quà cho bạn trai đi! Mà sao cậu hỏi vậy? Không lẽ cậu biết cô ấy?”
“Không có!” Thẩm Nhạc Y vội vã phủ nhận, “Chẳng qua mình chỉ cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp!”
“Ừ, lúc cô ấy bước vào mình cũng cảm thấy vậy đó! Thôi, mình phải về trước đây! Bye!”
“Bye!”
Thẩm Nhạc Y nở một nụ cười chào tạm biệt, sau khi cô gái kia rời đi, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất thay vào đó là sự trầm tư.
...****************...
Sau khi về nhà, Bạch Lăng Diệp liền lập tức đi tìm Hàn Trạch Dương, cô rất sợ anh sẽ vì chuyện lúc nãy mà giận cô.
Thực sự thì Hàn Trạch Dương cũng có chút giận nhưng khi nhìn thấy cô không sao mà lại lo lắng cho cảm xúc của anh thì sự tức giận trong mắt anh lập tức tan biến.
Anh nhẹ xoa đầu cô nói: “Em đó, lần sau có chuyện gì đều phải nói với anh, không được ngắt điện thoại giữa chừng như vậy nghe không!”
Bạch Lăng Diệp mỉm cười: “Em biết rồi, sẽ không có lần sau đâu!”
Hàn Trạch Dương lúc này mới hài lòng nói: “Được rồi, mau về nhà thay đồ đi, chúng ta ra ngoài ăn!”
“Vậy còn mọi người thì sao?”
“Tiểu Hiên thì đi chơi cùng với bạn, còn mẹ em với mẹ anh thì đi liên hoan cùng với mấy thím trong khu chung cư rồi!”
“Được, vậy đợi em chút!” Bạch Lăng Diệp nhanh chóng trở về chọn một bộ đồ, sau đó tắm rửa thay đồ.
Một lúc sau cả hai người cùng đi ra ngoài.
Hàn Trạch Dương đưa cô đến một nhà hàng Pháp, anh đã đặt chỗ sẵn ở đây.
Nhân viên lập tức dẫn hai người đến vị trí bên cạnh cửa sổ, Hàn Trạch Dương ưu nhã tiến lên trước kéo ghế giúp cô sau đó cầm bó hoa đã chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt cô, “Tặng em!”
Bạch Lăng Diệp cười cười nhận lấy bó hoa sau đó ngồi xuống.
Phục vụ cầm menu đi tới, Hàn Trạch Dương liền đưa tay hướng về phía Bạch Lăng Diệp, phục vụ hiểu ý liền đưa menu tới cho cô.
Bạch Lăng Diệp cũng không ngại ngùng mà nhận lấy menu sau đó bắt đầu gọi món, cô chọn xong, Hàn Trạch Dương lại chọn thêm hai món và một chai rượu vang sau đó mới đưa lại menu cho phục vụ.
“Em thích nơi này chứ?” Hàn Trạch Dương hỏi cô trong lúc đợi phục vụ lên món.
“Ừm!” Bạch Lăng Diệp nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi nói: “Nơi này gợi lại cho em khoảng thời gian còn ở Pháp!” Bạch Lăng Diệp từng du học ở Pháp bốn năm, ít nhiều cũng có chút kỷ niệm ở đó, nhưng là cô vẫn thích nước mình hơn.
Sau khi ăn xong, Hàn Trạch Dương dẫn Bạch Lăng Diệp đến quảng trường đi dạo, nơi đây có đặt một cây thông noel cực lớn, có rất nhiều cặp đôi đều tới đây để hẹn hò.
Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn cây thông noel khổng lồ được trang trí vô cùng rực rỡ. Hàn Trạch Dương từ phía sau đi tới gần cô.
Bất chợt cảm giác được vật thể mát lạnh trên cổ, Bạch Lăng Diệp muốn cúi xuống nhìn thì người đàn ông phía sau chợt nói: “Đừng động!”
Giọng anh trầm khàn khiến tim của cô đập liên hồi. Hàn Trạch Dương nhẹ nhàng đeo một sợi dây chuyền lên cổ cô rồi nói: “Quà giáng sinh cho em! thích chứ?”
Bạch Lăng Diệp lúc này mới cúi xuống nhìn, trên cổ cô là sợi dây chuyền hình hoa tuyết, bên trên đó đính kim cương.
Bạch Lăng Diệp nhìn sợi dây chuyền gật đầu, sau đó cười nói: “Em cũng có quà giáng sinh cho anh!”
Rồi cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho anh.
Hàn Trạch Dương nhận lấy rồi mở ra, bên trong là chiếc ghim cài áo hình lá kim bằng vàng mà hồi chiều cô đã chọn.
“Em không biết anh thích cái gì nên đã chọn nó cho anh, vì em thấy nó rất hợp với khí chất của anh! Nếu anh không thích, em có thể....”
“Anh rất thích, là quà em tặng, anh đều thích!” Hàn Trạch Dương trực tiếp ngắt lời cô.
“Lăng Diệp! Hàn Trạch Dương! hai người cũng tới đây sao?” Là giọng nói của Vương Giai Kỳ, Bạch Lăng Diệp quay lại liền nhìn thấy cô ấy đang khoác tay Lăng Hạo Thiên đi về phía hai người.
“Trùng hợp vậy? Hai người cũng đi chơi sao?”
“Đương nhiên rồi, hôm nay mình phải nhân cơ hội để đi ra ngoài chứ!” Ba mẹ của Vương Giai Kỳ tuy là hòa nhã nhưng lại khá truyền thống, bình thường sẽ không để Vương Giai Kỳ ra ngoài vào buổi tối, nhưng hôm nay là giáng sinh nên cô đã nài nỉ mãi ba mẹ cô mới đồng ý cho cô ra ngoài.
“Oa, Lăng Diệp! Sợi dây chuyền trên cổ cậu đẹp thật đó!” Vương Giai Kỳ lúc này mới chú ý đến sợi dây chuyền trên cổ Bạch Lăng Diệp, nó đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn neon.
“Thật sao? Là Trạch Dương tặng mình đó!” Bạch Lăng Diệp ngại ngùng nói.