Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 129: Chương 129




Khi Bạch Lăng Diệp trở lại phòng ngủ, Hàn Lạc Vi đang ngồi ở trên giường lướt điện thoại, thấy cô, cô ấy liền ngẩng đầu lên hỏi: “Chị dâu, chị dỗ được anh trai của em rồi sao?”

“Đương nhiên! Em cũng không nhìn xem chị là ai!” Bạch Lăng Diệp vừa nói vừa ngả người nằm xuống giường, “Có điều, anh trai em có vẻ không thích Cố Thành, nên là chị không thể giới thiệu cậu ấy cho em nữa!”

“Không sao đâu chị, trên đời này thiếu gì đàn ông, biết đâu tự nhiên ngày mai ra đường em lại bỗng dưng gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình thì sao?” Hàn Lạc Vi cười cười nói vui một câu.

“Đúng vậy, cho nên em cứ tin là sẽ có chuyện như vậy xảy ra đi!”

“Này, ý chị là gì vậy? Mau ngồi dậy nói rõ cho em!”

...****************...

Sau một ngày nghỉ ngơi thì ngày hôm sau mọi người đều trở lại công việc của mình. Như thường lệ, Hàn Trạch Dương sẽ đưa Bạch Lăng Diệp tới bệnh viện sau đó mới lái xe tới công ty.

Hàn Lạc Vi mặc dù lén trốn ra khỏi nhà, nhưng cô vẫn phải tới công ty của ba mình để làm việc, cô là một người rất có trách nhiệm, sẽ không để đời sống cá nhân của mình ảnh hưởng tới công việc.

Gần cuối năm, lượng công việc dường như nhiều hơn, mọi người gần như không có thời gian để nghỉ trưa.

Bạch Lăng Diệp lo lắng điều này sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của Hàn Trạch Dương, vốn dĩ dạ dày anh đã không khỏe, nếu còn ăn không đúng bữa thì sẽ rất có hại. Vì vậy, khi vừa tới giờ nghỉ trưa, Bạch Lăng Diệp dường như tức tốc lao ra khỏi phòng làm việc.

Cô xách túi đồ, nhanh chóng bắt xe đi tới công ty của Hàn Trạch Dương.

Khi cô lên tới phòng làm việc của Hàn Trạch Dương, anh vẫn còn đang tham gia một cuộc họp chưa trở lại.

Bạch Lăng Diệp thở dài đặt đồ ăn lên bàn sau đó nhàm chán mà dạo một vòng quanh phòng làm việc của anh, tiện tay cầm lấy một cuốn sách ở trên giá sách lên đọc.

Không ngờ lại là một cuốn tiểu thuyết trinh thám, không ngờ Hàn Trạch Dương lại cũng có sở thích này.

Bạch Lăng Diệp cầm cuốn tiểu thuyết đi tới ghế sô pha ngồi xuống bắt đầu đọc.

Vì quá say mê đọc sách mà có người đến bên cạnh cô cũng không hề biết, đến khi một hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, cùng với một giọng nói từ tính, “Đợi anh có lâu không?” Bạch Lăng Diệp mới giật mình mà quay đầu lại.

Lại không ngờ phản ứng này của cô khiến đôi môi mềm mại của cô bất giác chạm vào môi anh.

Hàn Trạch Dương nở nụ cười, không có ý rời khuôn mặt đi thì thầm, “Sao vậy? Mới có một buổi sáng mà em đã nhớ anh đến mức không nhịn nổi như vậy rồi sao?”

Bạch Lăng Diệp biết mình bị anh trêu chọc cũng không có tức giận mà cô quay người, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, đưa hai tay lên ôm cổ anh, “Đúng vậy! Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?”

Hình ảnh của hai người hết sức ám muội khiến Lục Hạo ở bên ngoài tiến vào không khỏi đỏ mặt, anh ta ho khan hai tiếng.

Tiếng ho của Lục Hạo khiến hai người giật mình, Bạch Lăng Diệp vội vã thu tay lại, quay người ngồi ngay ngắn lại trên ghế sô pha, còn Hàn Trạch Dương thì thản nhiên từ từ ngẩng đầu đi qua ngồi bên cạnh cô.

Anh lạnh lùng liếc Lục Hạo, lần nào cũng vậy, cứ đến lúc quan trọng thì cậu ta lại xuất hiện, anh đang suy nghĩ xem có nên trừ thưởng cuối năm của cậu ta không.

Nhận được ánh mắt “đầy thiện ý” của Hàn Trạch Dương, Lục Hạo khẽ rùng mình, có một cảm giác không hay, anh khẽ trấn an lại tinh thần cười cười nói: “Xin lỗi làm phiền hai người, nhưng mà vẫn còn văn kiện cần cậu phải ký!”

Nói rồi anh ta bê một chồng văn kiện đặt lên bàn.

Bạch Lăng Diệp nhíu mày nhìn chồng văn kiện, sau đó liếc nhìn đồng hồ trên tường, “Đã tới giờ nghỉ trưa rồi, có chuyện gì không thể đợi ăn trưa xong rồi xong rồi giải quyết sao?”

Lục Hạo lặng lẽ liếc Hàn Trạch Dương, những văn kiện này là anh ra lệnh anh ta mang tới, nói là muốn làm xong rồi mới nghỉ trưa.

“Được rồi, cậu ra ngoài đi! Chỗ văn kiện này đợi ăn trưa xong tôi sẽ xem xét!” Hàn Trạch Dương nói.

Lục Hạo trợn mắt nhìn Hàn Trạch Dương, cái người này đúng là lật mặt nhanh hơn lật sách mà, lúc trước còn nói sẽ giải quyết xong mới ăn trưa, vậy mà chị dâu vừa nói một câu liền có thể thay đổi.

Rồi anh nhìn sang Bạch Lăng Diệp với ánh mắt tán thưởng, vẫn là cô tốt nhất, nhờ vậy mà anh có thể nghỉ trưa rồi.

Sau khi Lục Hạo đi ra ngoài, Bạch Lăng Diệp liền đem đồ ăn mở ra đưa tới cho anh, “Mau ăn đi, dạ dày của anh không tốt, nhất định phải ăn uống không đúng giờ! Không được bỏ bữa!”

Hàn Trạch Dương cười cười: “Có em bên cạnh còn lo anh sẽ bỏ bữa sao?”

Bạch Lăng Diệp chỉ liếc nhìn anh không nói gì, bưng đồ ăn của mình lên bắt đầu ăn, đúng vậy, có cô ở đây, chắc chắn sẽ không để anh ăn uống không đúng giờ.

...****************...

Bên ngoài tập đoàn Bạch Long, Thẩm Nhạc Y vui vẻ bước từ bên trong ra, cô ta vừa mới đậu phỏng vấn, từ mai cô ta sẽ chính thức trở thành nhân viên của tập đoàn Bạch Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.