Sau khi rời khỏi khu vui chơi, bốn người cùng chia tay nhau trở về nhà, Lăng Hạo Thiên có trách nhiệm đưa Vương Giai Kỳ trở về, còn Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp ở cùng một khu chung cư nên sẽ đi chung.
Trước khi chia tay, Vương Giai Kỳ kéo Bạch Lăng Diệp ra một góc hỏi nhỏ: “Này, rốt cuộc lúc ở trên đu quay hai người đã làm những gì vậy? Tại sao mình thấy thái độ của Hàn Trạch Dương với cậu có chút thay đổi nha!”
Bạch Lăng Diệp mỉm cười: “Chuyện này nói với cậu sau! Mau trở về đi, đừng để bạn trai cậu chờ lâu!”
“Được rồi, mình về trước, đi đường cẩn thận!”
“Ừm, tạm biệt!”
Khi hai người về tới chung cư cũng đã gần tới giờ cơm tối, trước khi vào nhà, Bạch Lăng Diệp níu tay Hàn Trạch Dương nói: “Hay là, anh sang nhà em ăn tối luôn đi, dù sao mẹ anh cũng đang ở bên nhà em!”
Hàn Trạch Dương gật gật đầu xoa đầu cô nói: “Được, em vào nhà trước đi, để anh về cất đồ rồi sẽ sang!”
“Được, vậy em đợi anh!” Bạch Lăng Diệp mỉm cười nói, sau đó liền vào nhà.
Nhìn thấy cô về, Bạch Tuấn Hiên đang ngồi đọc sách ngẩng đầu lên hỏi: “Chị, sao tâm trạng của chị hôm nay vui vẻ vậy?Là có chuyện gì vui sao?”
“Đương nhiên rồi, mà mẹ với dì Trần đâu rồi?”
“Đang ở trong phòng bếp đó, em muốn vào phụ giúp mà họ nhất định không cho!”
“Vậy được rồi, đọc sách tiếp đi, chị vào đó xem!” Bạch Lăng Diệp nói xong liền hí hửng chạy vào bếp.
“Woa, hai người làm món gì mà thơm quá vậy?” Vừa vào đến cửa bếp cô đã ngửi được mùi thơm nức mũi của thức ăn.
“Lăng Diệp về rồi sao, hôm nay hai đứa đi chơi vui vẻ chứ, mà Giai Kỳ đâu? Sao không gọi con bé tới cùng ăn cơm?” Hạ Mộng Di vừa nói vừa nhìn phía sau lưng Bạch Lăng Diệp.
“Mẹ không cần phải nhìn đâu! Ngày hôm nay cậu ấy đã có hộ hoa sứ giả đưa về nhà rồi, sẽ không tới nhà chúng ta đâu!” Bạch Lăng Diệp vừa nói vừa sắn tay áo lên giúp hai người thu xếp bàn ăn.
Thu xếp xong, mọi người chuẩn bị ngồi vào bàn ăn, tiếng chuông cửa chợt vang lên, Bạch Lăng Diệp mỉm cười đứng dậy nói: “Để con đi mở cửa!” Sau đó cô liền nhanh chóng ra ngoài phòng khách.
Vừa mở cửa Bạch Lăng Diệp đã vui vẻ nói: “Anh xong rồi? Mau vào nhà đi! Mọi người đang chuẩn bị ăn cơm!” rồi mới nhìn anh, “Em chỉ bảo anh tới ăn cơm, sao anh còn mang nhiều đồ như vậy?”
“Không có gì, chỉ là chút quà cho mọi người thôi!” Hàn Trạch Dương vừa nói vừa bước vào nhà sau đó thay giày.
Bạch Lăng Diệp lườm anh: “Chỉ lần này thôi đấy!” rồi cô lấy một đôi dép đi trong nhà ra cho anh.
“Ừ!”
Bạch Lăng Diệp dẫn anh tới phòng ăn, cô đi vào trước sau đó nhìn Trần Nhã Tịnh mỉm cười nói: “Dì Trần, dì xem ai tới này?”
Trần Nhã Tịnh nghe cô hỏi mình thì nhìn ra ngoài cửa, Hàn Trạch Dương bước vào chào hỏi: “Con chào mẹ, con chào bác!”
“Trạch Dương?!!” Trần Nhã Tịnh vội vã đứng dậy đi tới trước mặt anh, “Cái đồ vô lương tâm nhà con, sao về mà không báo trước với mẹ một tiếng? Có biết là mẹ lo lắng cho con lắm không hả?”
Hàn Trạch Dương khẽ ho níu lấy tay mẹ anh nói: “Mẹ cứ từ từ thôi, sức khỏe mẹ vẫn còn đang hồi phục, mẹ mau ngồi xuống đi!”
“Con còn biết quan tâm mẹ cơ đấy? Nếu mẹ không gọi hỏi Lăng Diệp, có phải con định để mẹ lo lắng tới chết không?”
“Mẹ, chuyện này về nhà con sẽ giải thích với mẹ sau!” Hàn Trạch Dương khẽ kéo áo mẹ anh, ý bảo vẫn còn có người khác ở đây.
Lúc này Trần Nhã Tịnh mới nhận ra liền quay sang mỉm cười nói với Hạ Mộng Di: “Giới thiệu với chị đây là con trai tôi Trạch Dương!”
“Con là chính là Trạch Dương sao?”
“Dạ vâng, trong thời gian qua, cảm ơn bác và gia đình đã chăm sóc mẹ con!” nói rồi anh xách mấy túi quà lên, “Hôm nay con tới đây, có chút quà biếu gia đình ạ!”
“Thằng bé này, tới đây là được rồi, cần gì phải mang quà cáp làm gì chứ?”
“Chị cứ nhận đi, đây là tâm ý của nó! Hơn nữa chỗ này cũng không đáng bao nhiêu!”
“Vậy thì được rồi! Con mau ngồi xuống ăn cơm đi!” Hạ Mộng Di vui vẻ mời Hàn Trạch Dương ngồi xuống.
Bạch Lăng Diệp vội chạy vào bếp lấy thêm bát đũa cho anh.
Cả bữa cơm, mọi người đều rất vui vẻ chỉ trừ một người là Bạch Tuấn Hiên, từ lúc Hàn Trạch Dương tới cậu cứ ngồi đó yên lặng ăn cơm y như là người vô hình vậy.
Ăn xong, Hàn Trạch Dương giúp Bạch Lăng Diệp thu dọn bát đĩa, anh khẽ hỏi cô: “Có phải em trai em không thích anh không?”
Bạch Lăng Diệp nghĩ nghĩ, hôm nay từ lúc anh đến, Tiểu Hiên đúng là cư xử có hơi khác thường, cô mỉm cười nói: “Chắc không phải đâu! Có lẽ thằng bé chưa quen mà thôi!”
Tuy miệng thì mỉm cười nhưng trong đầu Hàn Trạch Dương lại nghĩ xem nên làm thế nào để kéo gần quan hệ với người em trai này của cô. Dẫu sao sau này anh vẫn cần phải có sự giúp đỡ của cậu ấy.
Bạch Lăng Diệp không biết suy nghĩ này của anh, cô vẫn vui vẻ rửa bát sau đó dọn dẹp nhà bếp.