Bên kia, tập đoàn Hàn thị.
Sau khi đọc tin nhắn của Bạch Lăng Diệp, Hàn Trạch Dương chỉ cười mà không có trả lời cô.
Bên này Bạch Lăng Diệp chờ mãi vẫn không thấy câu trả lời của anh thì sốt ruột không thôi, không lẽ anh không mang nó nên mới không trả lời cô?
Bạch Lăng Diệp bực tức định tắt điện thoại thì chuông điện thoại của cô vang lên, là Hàn Trạch Dương gọi tới, hơn nữa còn là gọi video.
Bạch Lăng Diệp đợi một lúc rồi mới nhấc máy, giọng cô lạnh lùng, không thèm nhìn vào điện thoại nói: “Sao vậy? Sao vừa rồi không trả lời em mà lại gọi điện qua đây làm gì?”
“Chẳng phải em muốn biết anh có mang quà em tặng đi làm không sao? Cho nên anh trực tiếp gọi tới cho em nhìn đây!”
Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn màn hình liền nhìn thấy Hàn Trạch Dương ngồi trước camera, trên chiếc áo vest của anh chính là chiếc ghim cài áo ngày hôm qua cô tặng, đúng như cô dự đoán quả thực chiếc ghim cài áo này rất phù hợp với khí chất của anh.
Hàn Trạch Dương thấy cô nhìn mình đến thất thần thì hỏi: “Sao rồi, đã hết giận chưa?”
“Em đâu có giận!” Bạch Lăng Diệp chột dạ phủ nhận.
“Thật sự không có giận?”
“Thật sự không có!”
“Vậy giọng điệu lạnh lùng lúc nãy của em là anh nghe nhầm sao?”
“Đúng vậy! Là anh nghe nhầm đó!”
“Cốc cốc!” Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
“Có người tìm em, em cúp máy trước đây, anh làm việc đi!”
“Ừm, trưa anh đến tìm em!”
“Được!” Bạch Lăng Diệp gật đầu sau đó cúp máy.
Cô nhìn ra ngoài cửa nói: “Mời vào!”
Một nữ y tá nhanh chóng đi vào, “Bác sĩ Bạch, bệnh nhân giường số 06 đột nhiên lên cơn đau tim.”
“Tôi biết rồi, cô đi chuẩn bị, tôi lập tức qua ngay!”
“Vâng!” Nữ y tá gật đầu rồi lập tức rời đi.
Bạch Lăng Diệp cũng nhanh chóng đứng dậy, cô với tay lấy tai nghe treo trên kệ, sau đó đi thẳng tới phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, người nhà bệnh nhân đang xoay quanh giường bệnh, thấy vậy cô liền lên tiếng: “Yêu cầu người nhà ra ngoài để chúng tôi cấp cứu bệnh nhân!”
“Bác sĩ, cô nhất định phải cứu lấy con gái tôi!” Một người phụ nữ trung niên níu lấy tay cô nói.
Lúc này y tá cũng đã đẩy máy trợ tim đến cửa nhưng vì người nhà vẫn chưa ra ngoài nên không thể đẩy máy vào được.
Bạch Lăng Diệp Kéo cánh tay bà ấy ra nói: “Bác gái, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!” rồi cô liếc nhìn mọi người trong phòng: “Nếu mọi người còn không nhanh chóng ra ngoài thì sẽ không kịp để cấp cứu bệnh nhân nữa đâu!”
Mọi người lúc này mới lục tục đi ra ngoài, nữ y tá vội đẩy máy trợ tim vào cùng một số bác sĩ hỗ trợ đi vào.
Bạch Lăng Diệp bắt đầu tiến hành sơ cứu cho bệnh nhân đến khi cô ấy qua cơn nguy kịp, đầu cô đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, cô thở phào nhẹ nhõm.
Trở về phòng làm việc, Bạch Lăng Diệp lập tức ngồi phịch xuống ghế sô pha, lúc nãy nếu như không kịp cấp cứu thì e là tính mạng bệnh nhân kia cũng khó giữ rồi.
Buổi trưa Hàn Trạch Dương đến tìm cô cùng đi ăn trưa, Vốn dĩ cũng chẳng có gì nhưng khi đi qua sảnh chính, ánh mắt mấy nữ y tá cứ dán sát vào trên người Hàn Trạch Dương khiến Bạch Lăng Diệp cảm thấy vô cùng không vui.
Cô cầm lấy tay anh kéo anh đi nhanh ra khỏi bệnh viện.
Hàn Trạch Dương ngơ ngác nhìn cánh tay mình bị cánh tay cô nắm kéo đi, “Sao vậy?”
“Còn không đi nhanh! Chẳng lẽ anh muốn tiếp tục ở đây thu hút hoa đào?”
Hàn Trạch Dương lúc này liền hiểu ra, mỉm cười nắm chặt tay cô: “Sao vậy? Em đây là đang ghen sao?”
Bạch Lăng Diệp không nói gì mà chỉ kéo anh đi thẳng về phía trước, nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra trên mặt cô đã có chút phiếm hồng.
Như vậy là cô ngầm thừa nhận rồi, Hàn Trạch Dương trong lòng cảm thấy vui vẻ, anh bước nhanh lên phía trước sóng vai cùng cô, cánh tay choàng qua eo cô kéo cô gần về phía mình, dịu dàng hỏi: “Em muốn ăn món gì?”
“Em muốn ăn anh!” Bạch Lăng Diệp cười tà mị nói.
“Thật sao? Anh rất sẵn lòng!”
“Đùa đấy!”
Sau đó cả hai cùng cười vui vẻ một trận. Người trong bệnh viện nhìn bọn họ cũng không khỏi cảm thán. Trai xinh gái đẹp đi cùng với nhau, hơn nữa còn tình cảm nồng thắm như vậy không khỏi khiến người ta ghen tị.
Ở một góc của đại sảnh, Thẩm Nhạc Y đang ngồi đợi bạn mình đi lấy thuốc, hồi nãy cô không cẩn thận để bị trật chân nên liền được đồng nghiệp đưa đến đây khám, bây giờ cô ấy đang đi lấy thuốc giúp cô.
Đột nhiên Thẩm Nhạc Y thấy được một bóng dáng quen thuộc, nhưng mà người đó đang đi đi cùng một cô gái, cử chỉ của bọn họ rất thân mật, hơn nữa hai người họ lại đang cười nói rất vui vẻ, không hề để ý đến cô.
Thẩm Nhạc Y muốn đứng dậy xác nhận xem đó có phải là người đó không, nhưng vì chân cô vừa bị chấn thương nên rất khó để cử động.
Đúng lúc này đồng nghiệp của cô cũng đi tới, thấy cô định đứng lên liền chạy tới hỏi: “Y Y, Cậu muốn đi đâu sao?”
Thẩm Nhạc Y nhìn hai bóng dáng đã biến mất khỏi sảnh bệnh viện, cô thở dài rồi nói: “Không có, chỉ là mình muốn đứng lên một chút thôi, cậu lấy thuốc xong rồi sao? Vậy chúng ta về thôi!”
“Ừ!” Bạn của cô liền dìu cô ra khỏi bệnh viện.