Sau khi Hàn Trạch Dương chuẩn bị bữa sáng xong, thấy Bạch Lăng Diệp vẫn chưa ra, anh có chút lo lắng, không phải cô lại có chuyện gì rồi chứ?
Hàn Trạch Dương vội vã tháo tạp dề sau đó đi vào phòng cô, vừa vào phòng liền thấy bộ dạng chật vật của cô từ trong nhà vệ sinh đi ra, anh vội vã bước tới đỡ cô: “Sao vậy?” anh lại đưa tay sờ lên trán của cô, “Nóng quá! Em sốt rồi sao?”
Bạch Lăng Diệp muốn nói gì đó, nhưng bây giờ cô ngay cả sức để thở cũng không có chứ đừng nói đến việc mở miệng nói chuyện.
Hàn Trạch Dương lập tức bế cô lên đưa cô đi về phía giường, Bạch Lăng Diệp mặc kệ động tác của anh, bây giờ cô đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Sau khi đặt Bạch Lăng Diệp lên giường, Hàn Trạch Dương đi tới mở tủ y tế, lấy ra nhiệt kế giúp cô kẹp nhiệt độ, lại vào nhà tắm lấy một chiếc khăn ấm đặt lên trán của cô.
Làm xong những việc này, anh lại lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Hạo Thiên, nhờ cậu ấy đến đây khám cho cô một chút, mặc dù chỉ là sốt thông thường, nhưng anh vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Bạch Lăng Diệp đã có chút mơ màng, sau khi được đặt lên giường thì lập tức cả người đều được thả lỏng lại lần nữa mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Lăng Hạo Thiên đến khám cho cô, xác định cô chỉ bị cảm do nhiễm lạnh, thì Hàn Trạch Dương mới yên tâm, còn Lăng Hạo Thiên thì đen mặt, bắt anh đi cả một chặng đường tới đây chỉ để khám ra một bệnh thông thường như vậy, rốt cuộc anh lúc nào lại trở thành bác sĩ gia đình của nhà cậu ta rồi.
Sau khi dùng thuốc hạ sốt, cùng với ngủ hết một buổi sáng, cuối cùng Bạch Lăng Diệp cũng thấy khỏe hơn chút, khi cô mở mắt đã là giữa trưa.
Vừa ngồi dậy, muốn xuống giường lại nghe một tiếng nói ở cửa phòng, “Em tỉnh rồi sao? Đúng lúc anh vừa nấu xong cháo, mau ăn đi cho nóng!” Vừa nói anh vừa bưng một bát cháo đi vào đặt lên tủ đầu giường, sau đó anh cẩn thận kéo một góc chăn ngồi xuống bên cạnh cô, đem cái gối dựng lên sau lưng cô để cô tựa vào.
Hàn Trạch Dương bưng bát cháo lên, múc một thìa cháo, cẩn thận thổi cho đỡ nóng rồi đưa tới bên miệng cô.
Bạch Lăng Diệp ngại ngùng đưa tay muốn cầm chiếc thìa, “Em khỏe rồi, em có thể tự ăn!”
Hàn Trạch Dương lại nhất quyết đưa chiếc thìa đến bên miệng cô, “Ngoan, em để anh đút cho em!”
Bạch Lăng Diệp đen mặt, từ bao giờ mà anh lại dám dùng từ “ngoan” này với cô vậy, cô dứt khoát quay mặt qua, đưa tay giữ lấy tay anh, “Em muốn tự ăn!”
“Ồ, xem ra em đã không sao nữa rồi!” Hàn Trạch Dương nhân cơ hội đưa tay sờ lên trán cô, thấy cô đã hạ sốt thì mới yên tâm, đưa thìa cho cô, “Được rồi, em tự ăn cũng được, nhưng mà ăn xong, em nhất định phải nghỉ ngơi tốt cho anh!”
“Em còn phải đi làm nữa!”
“Em xem giờ này là mấy giờ mà em còn muốn đi làm, hơn nữa anh đã xin nghỉ giúp em rồi!”
Ăn xong cháo, Bạch Lăng Diệp mới đột nhiên nhớ ra, “Trạch Dương, hôm nay anh không phải đi làm sao?”
Hàn Trạch Dương vừa bưng nước và thuốc đến cho cô vừa nói: “Em xem, em đã thành ra như vậy rồi, anh còn có thể yên tâm đi làm sao?”
Bạch Lăng Diệp áy náy, “ Vậy anh mau đến công ty đi, em đã khỏe rồi, có thể tự chăm sóc bản thân!”
Hàn Trạch Dương ngồi xuống ghế sô pha, trong phòng cô, mở máy tính ở trên bàn lên, “Không cần nữa, công việc hôm nay anh đã giải quyết gần xong rồi!”
Bạch Lăng Diệp lúc này mới để ý, trên chiếc bàn ở trước mặt anh để rất nhiều tài liệu, không phải cả sáng hôm nay anh đều ngồi làm việc ở đây đấy chứ? Nghĩ đến đây trong lòng Bạch Lăng Diệp lại như có một dòng nước ấm chảy qua, vô cùng ấm áp.
Buổi tối Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh trở về, nghe tin Bạch Lăng Diệp bị bệnh liền lập tức chạy qua.
Vừa vào nhà Trần Nhã Tịnh đã mở miệng trách mắng Hàn Trạch Dương: “Con chăm sóc con dâu mẹ ra sao vậy hả? Lại để cho con bé bị bệnh như vậy!”
Hàn Trạch Dương im lặng đứng một bên nghe bà trách mắng.
Cuối cùng Bạch Lăng Diệp không nhịn được nữa mà mở miệng nói giúp anh, “Dì à, dì đừng trách anh ấy, tất cả là lỗi tại con, là con không cẩn thận để bị nhiễm lạnh mới khiến bản thân bị bệnh!”
“Cái con bé này, con còn bênh nó nữa!” Tuy ngoài miệng bà nói vậy nhưng cũng không trách mắng Hàn Trạch Dương nữa.
Mà Hạ Mộng Di thì đi tới bên cạnh giường ngồi xuống, “Con đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Mẹ, con đã đỡ hơn nhiều rồi!” Bạch Lăng Diệp mỉm cười đáp.
“Vậy thì tốt!” Hạ Mộng Di thở ra một hơi, “Phải rồi, hai đứa đã ăn gì chưa? Để mẹ chuẩn bị chút đồ ăn cho hai đứa!”
“Không cần đâu mẹ, Trạch Dương đã chuẩn bị bữa tối rồi, không thì lát nữa hai người ở lại dùng bữa cùng bọn con đi!”
“Không cần đâu, tiểu Hiên vẫn đang ở nhà chờ cơm bọn ta! Hai đứa dùng bữa rồi nghỉ ngơi sớm đi!”