Sau khi trở về công ty, Hạ An An đã tìm mọi cách để gặp Hàn Trạch Dương, nhưng cô ta chỉ là một nhân viên mới vào, chức vị nhỏ bé, làm sao có thể gặp được anh cơ chứ!
Hết cách cô ta chỉ có thể trở lại phòng làm việc, đợi đến khi tan làm cô ta ra ngồi ở ngoài cửa công ty, cô ta không tin sẽ không gặp được anh.
Đúng như cô ta dự đoán, sau khi tan làm, Hàn Trạch Dương đi từ thang máy đi ra, vừa đi anh vừa trò chuyện cùng Lục Hạo.
Hạ An An vừa thấy lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Hàn Trạch Dương, “Hàn tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Hàn Trạch Dương dừng bước, nhìn cô gái đứng trước mặt: “Xin lỗi nhưng tôi không có chuyện gì muốn nói với cô!” nói xong Hàn Trạch Dương vòng qua bên cạnh cô ta bước ra ngoài.
Hạ An An lập tức chạy lên phía trước, “Kể cả chuyện về vị hôn thê của mình, anh cũng không quan tâm sao?”
Hàn Trạch Dương nhíu mày nhìn cô ta, “Được, chúng ta qua bên kia nói chuyện! Lục Hạo cậu về trước đi!” nói xong Hàn Trạch Dương lập tức đi thẳng tới quán cà phê ở đối diện công ty.
Hạ An An đắc ý mỉm cười, Bạch Lăng Diệp, lần này tôi sẽ để anh ấy thấy rõ bộ mặt thật của cô, xem cô còn sống tốt được không.
Trong quán cà phê, Hàn Trạch Dương im lặng liếc nhìn những tấm ảnh trong điện thoại của Hạ An An, anh nhận ra người trong ảnh chính là Bạch Lăng Diệp cùng với Cố Thành.
Trong ảnh, cử chỉ của bọn họ hết sức thân mật, hơn nữa do góc chụp nên có tấm còn giống như bọn họ đang hôn nhau vậy.
“Hàn tổng, anh cũng thấy rồi đấy, vị hôn thê của anh đúng là một đứa lăng nhăng, cô ta dám cắm sừng anh ngay giữa thanh thiên bạch nhật, vốn dĩ cô ta cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, không biết ở bên ngoài cô ta có bao nhiêu là đàn ông nữa!”
Hàn Trạch Dương khẽ nắm bàn tay đặt dưới bàn, cả người của anh toả ra một cỗ khí lạnh khiến những người xung quanh không khỏi lạnh sống lưng.
Mất một lúc, Hàn Trạch Dương mới bình tĩnh trở lại, lập tức đem xóa sạch những tấm ảnh đó sau đó trả lại điện thoại cho Hạ An An. “Cô Hạ, tôi hy vọng lần sau sẽ không thấy những thứ như vậy nữa và nhớ về rửa lại miệng cho sạch sẽ!”
Hạ An An ngẩn người nhìn hành động của anh, vội vã cầm lấy điện thoại nhìn xem, nhưng những tấm ảnh kia đều đã biến mất hết. Tại sao? Không phải lúc này anh nên đi tìm con tiện nhân kia để tính sổ sao? Tại sao lại xóa hết ảnh?
Hàn Trạch Dương không nói gì nữa mà đứng dậy quay người chuẩn bị rời đi.
Hạ An An vội vã đứng dậy, “Hàn tổng? Tại sao cô ta đối xử với anh như vậy mà anh vẫn bảo vệ cho cô ta?”
Hàn Trạch Dương không quay người lại, anh lạnh giọng nói: “Tại sao ư? Cô Hạ chắc cô cũng biết những tấm ảnh này là như nào! Nếu để lần sau tôi thấy cô làm chuyện như vậy nữa thì sẽ không chỉ đơn giản như hôm nay đâu!” Dừng lại một chút, Hàn Trạch Dương quay đầu nhìn Hạ An An, “Còn nữa, người phụ nữ của Hàn Trạch Dương tôi, không đến lượt cô chỉ trích!”
Hạ An An nghe xong chân bỗng trở nên run rẩy, cô ta không kiềm được mà bám vào cái ghế bên cạnh để cố gắng đứng vững, sắc mặt cô ta đã có chút trắng bệch.
Giọng điệu vừa nãy của Hàn Trạch Dương cũng quá dọa người rồi, khiến cô ta cảm thấy không thở nổi.
Hàn Trạch Dương đi rồi, đáy mắt Hạ An An lóe lên một tia lửa, Bạch Lăng Diệp, cô chống mắt lên mà xem, tôi nhất định sẽ không để cô được như ý.
Hàn Trạch Dương sau khi rời khỏi quán cà phê lập tức lái xe tới bệnh viện. Sắc mặt anh có chút không tốt, anh nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp lúc này vừa mới xong việc, đang chuẩn bị tan làm thì đột nhiên cánh cửa mở ra, một thân ảnh đi tới kéo tay cô đi thẳng ra ngoài.
Bạch Lăng Diệp còn chưa kịp phản ứng đã bị Hàn Trạch Dương lôi kéo nhét vào trong xe.
Bạch Lăng Diệp ngơ ngác nhìn người đàn ông vừa ngồi vào vị trí lái bên cạnh hỏi: “Hàn Trạch Dương, hôm nay anh làm sao vậy?“. Truyện Đoản Văn
Hàn Trạch Dương lạnh lùng quay sang nhìn cô: “Còn phải hỏi sao? Trưa nay em làm gì? Ở với ai?”
“Trưa nay sao? trưa nay em đi ăn cơm với bạn! Sao vậy?”
“Bạn nào? Là Cố Thành sao?”
“Đúng vậy! Sao anh biết? anh cho người theo dõi em sao?”
Hàn Trạch Dương vốn lửa giận bừng bừng nhưng vì một câu thừa nhận của cô mà dịu đi rất nhiều, anh còn cứ tưởng cô sẽ phủ nhận giống bao người phụ nữ khác, nhưng cô lại thẳng thắn nói với anh khiến anh không thể nào trách cô được.
Hàn Trạch Dương liền tiến tới sát gần cô, đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của cô mà cắn mút.
Bạch Lăng Diệp bị anh tấn công bất ngờ vốn muốn đẩy anh ra lại bị anh đưa tay giữ lấy gáy khiến cô không thể cử động, chỉ có thể chấp nhận nụ hôn của anh.
Sau khi hôn xong, Hàn Trạch Dương buông cô ra, khẽ thì thầm vào tai cô: “Sau này không cho phép em đi ăn một mình với người đàn ông khác!”