Sau khi lên xe cấp cứu, Bạch Lăng Diệp liền nhìn chằm chằm Lăng Hạo Thiên, đúng vậy, người lúc nãy ở trên xe gọi cô chính là anh ta.
“Nói đi, sao lại điều xe cấp cứu để giúp tôi?”
“Còn không phải do người đàn ông của cô sao? Nếu cậu ta không uy hiếp tôi thì cô nghĩ tôi sẽ dư hơi đến mức điều cả xe cấp cứu, lại còn phải tự mình lái xe đi chắc?”
Bạch Lăng Diệp thở dài: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Thì đi một vòng thành phố sau đó quay trở về thôi!”
“Ha ha!” Bạch Lăng Diệp cười cười, lái xe cấp cứu đi dạo trong thành phố, đây là cái trò đùa điên rồ gì vậy? Thôi không sao, dù sao sáng nay cô đã điên một lần rồi, thêm lần nữa chắc cũng chẳng sao đâu!
Nghĩ vậy Bạch Lăng Diệp ngả lưng lên ghế, “Vậy, anh cứ từ từ đi dạo, tôi chợp mắt một chút!” dẫu sao tối qua cô đi ngủ có chút muộn, lại còn uống một chút rượu nên vẫn còn có chút mệt mỏi.
Lăng Hạo Thiên thở dài: “Rốt cuộc là tôi đã nợ hai người những gì mà tôi lại phải khổ thế này!”
Kết thúc một ngày, Bạch Lăng Diệp ngồi trong văn phòng, cũng may ngày hôm nay là lịch trực của cô, như vậy cô sẽ không phải giáp mặt với đám phóng viên ầm ĩ ngoài kia nữa, theo như tính toán của cô thì chắc hẳn là ngày mai bọn họ cũng sẽ rút hết khỏi đây thôi.
Bạch Lăng Diệp gõ gõ bút, một lúc sau cô lấy điện thoại ra, “Mọi chuyện tôi giao cho cậu đã làm xong rồi chứ?”
“Cô yên tâm đi! Tôi đã cho người cắt đứt mấy hợp đồng hợp tác với công ty Phong Vân rồi! Còn số chứng cứ trong tay tôi cô định xử lý thế nào?”
Bạch Lăng Diệp giương ánh mắt nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ, bên ngoài trời đã nhá nhem tối, “Thả một ít cho cánh phóng viên đi! Những cái còn lại thì đợi xem thái độ của ông ta đã!”
“Ha ha, cô quả thực là cao tay, nhưng mà...” bên kia trầm mặc một lúc rồi nói tiếp, “Lăng Diệp, cô mềm lòng hơn trước rồi!”
“Vậy sao?” Bạch Lăng Diệp cười cười, “Chắc có lẽ là vậy! Dẫu sao lòng người cũng không phải là sắt đá mà! Cậu cứ thử có người mình thích xem, liệu cậu có như tôi hay không?”
Bên kia đầu dây, Cố Thành trầm mặc trong giây lát, người mà mình thích sao? Có lẽ cô vẫn không biết, người mà hắn thích vẫn luôn là cô, chỉ là cô không biết mà thôi.
“Thôi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi xử lý nốt mấy chuyện còn lại đây, cô yên tâm đi, qua ngày hôm nay cô sẽ không còn bị cánh phóng viên làm phiền nữa đâu!”
“Ha ha!” Bạch Lăng Diệp cười, “Cố Thành, thời gian này vất vả cho cậu rồi! Qua một thời gian nữa thì tôi sẽ suy nghĩ cho cậu nghỉ ngơi một thời gian được chứ?”
“Cô chắc chắn muốn để tôi nghỉ ngơi?”
Bạch Lăng Diệp cau mày, “Thế rốt cuộc cậu có muốn nghỉ ngơi không? Nếu không thì những lời vừa rồi của tôi liền thu lại!”
“Ấy đừng, Diệp tỷ à, lời đã nói ra sao có thể thu lại được!”
“Hừ! Không còn việc gì nữa, tôi cúp máy đây!”
Sau khi cúp máy Bạch Lăng Diệp liền ngả đầu vào lưng ghế, lúc này trong lòng cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi, qua ngày hôm nay, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Lúc này điện thoại ở trên bàn của cô rung lên, Bạch Lăng Diệp cầm lên là tin nhắn của Hàn Trạch Dương gửi tới.
[Bảo bối!]
Bạch Lăng Diệp xoa xoa mắt nhìn lại tin nhắn lần nữa, đây có chắc là Hàn Trạch Dương gửi cho cô không vậy?
Sau khi xác định đúng là tin nhắn từ Hàn Trạch Dương gửi tới cô liền trả lời lại: [?]
[Bảo bối!]
Tại sao khi nhìn thấy mấy chữ này, cô lại cảm thấy da gà da vịt toàn thân của cô đều nổi hết lên vậy chứ?
[Anh là Hàn Trạch Dương?]
[Đúng vậy! Em yêu!]
[Lăng Hạo Thiên, cái tên chết tiệt kia, đừng có giả vờ nữa, mau trả điện thoại lại cho chồng của lão nương nếu không ngày mai cậu chết chắc!] Bạch Lăng Diệp vừa nghiến răng nghiến lợi gửi tin nhắn.
Vừa nhìn cái ngữ điệu kia là cô chắc chắn người gửi tin nhắn không phải là Hàn Trạch Dương, Hàn Trạch Dương sẽ không bao giờ gửi những tin nhắn như vậy cho cô.
[Ấy, chị dâu bình tĩnh! Cô tha cho tôi đi mà, tôi sai rồi!]
Bạch Lăng Diệp cười cười nhắn lại: [Thực ra tôi chỉ đoán bừa mà thôi, không ngờ lại đúng là anh thật! Lần này nể mặt hai tiếng “Chị dâu” của anh tôi không tính toán với anh nữa!”
[Cảm ơn chị dâu >.<]
[Sao anh lại dùng máy của anh ấy? Hai người đang ở cùng nhau?]
[Đúng vậy, chúng tôi đang cùng nhau ăn cơm!]
Bạch Lăng Diệp đang định trả lời lại thì bên kia trực tiếp gọi điện cho cô.
Bạch Lăng Diệp lập tức nhấc máy: “Lăng Hạo Thiên, không phải đang nhắn tin sao? Sao tự dưng lại gọi qua đây?”
“Là anh!” Một giọng nói trầm thấp êm tai từ đầu dây bên kia truyền tới.
Bạch Lăng Diệp ngây người một giây sau đó liền phản ứng lại mà khẽ ho: “Khụ... Cái đó, vừa nãy là Lăng Hạo Thiên lấy điện thoại anh nhắn tin cho em, nên em tưởng là anh ta gọi tới.