“Tối qua cậu đã làm gì Lăng Hạo Thiên vậy?” Bạch Lăng Diệp liếc nhìn Lăng Hạo Thiên đang tập trung suy nghĩ sau đó hỏi.
Bỗng dưng nghe thấy tên mình, Lăng Hạo Thiên liền lập tức ngẩng đầu, căng thẳng nhìn Bạch Lăng Diệp.
“Thì cũng không có gì, mình chỉ mắng anh ấy một trận sau đó cúp máy mà thôi!”
“Chỉ vậy thôi?” Bạch Lăng Diệp đưa mắt liếc nhìn Lăng Hạo Thiên, “Thực ra anh ta đang ở cạnh mình!”
“Cái gì? Anh ấy còn có mặt mũi mà tới tìm cậu sao?”
Như biết cô định nói gì tiếp theo, Lăng Hạo Thiên giơ tay chắp chắp cầu xin cô đừng nói nữa. Nếu cô nói tiếp nói không chừng Vương Giai Kỳ sẽ xé xác anh ra mất.
Bạch Lăng Diệp gãi gãi mũi: “Cậu không cần lo, anh ấy chỉ tới tìm mình bàn chuyện công việc mà thôi! Cậu cũng biết anh ấy là viện trưởng của viện mình mà!”
“Ừm! Lăng Diệp cậu yên tâm đi! Nếu anh ta dám nói đến chuyện tối qua, thì cậu cứ gọi điện cho mình, mình chắc chắn sẽ đến đó xé xác anh ta!” Những lời này Bạch Lăng Diệp không biết là vô tình hay cố ý mà cô đã bật loa ngoài.
Lăng Hạo Thiên nghe xong những lời này thì không dám nói gì nữa, lập tức đi ra ngoài. Số anh đúng là khổ mà, biết vậy tối hôm qua anh đã không đi trêu chọc Bạch Lăng Diệp mà, lần này coi như là một bài học xương máu vậy
Sau khi trở về phòng Lăng Hạo Thiên lập tức gọi điện cho Hàn Trạch Dương, mặc kệ vì chuyện ngày hôm qua mà cậu ấy đã có sắc mặt không tốt với anh, anh vẫn phải gọi, vì đây là chuyện quan trọng mà.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Hàn Trạch Dương: “Có lời mau nói, không có liền cúp máy!”
“Ấy, đừng, đừng, đừng! Trạch Dương, chuyện tin tức trên báo sáng nay là sao vậy? Cậu đã hạ quyết tâm ra tay rồi sao?”
Hàn Trạch Dương nhíu mày: “Đúng là tôi có dự định sẽ ra tay, nhưng những chuyện ngày hôm nay không phải do tôi làm!”
“Không phải do cậu làm?” Lăng Hạo Thiên kinh ngạc, “Vậy thì có thể do ai được chứ?”
“Tôi cũng đang cho người điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả!”
“Ha ha! Trạch Dương, mặc kệ chuyện này là do ai làm, thì không phải đều tốt cho chúng ta sao? Tôi thấy có khi lão già đó đã đắc tội với ai đó nên mới bị chỉnh!”
“Ừ!” Hàn Trạch Dương nhàn nhạt đáp một tiếng.
“Trạch Dương, cậu nói xem nếu như điều tra ra người làm ra những việc này rồi cậu tính làm thế nào? Dù sao chuyện này cũng đâu liên quan đến cậu, ông ta bị chỉnh thì mặc kệ ông ta, tại sao cậu phải điều tra?”
Hàn Trạch Dương lập tức nhận ra, đúng vậy, đối phương muốn chỉnh ông ta thì cứ chỉnh, tại sao anh lại phải nhúng tay vào? Thay vì đi điều tra đối phương, tại sao anh lại không giúp đối phương một tay chứ?
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở!”
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Trạch Dương liền sai Lục Hạo đi thu mua một số cổ phần của tập đoàn Phong Vân. Hiện giờ dưới những tin đồn trên mạng, giá cổ phiếu của tập đoàn Phong Vân đang hạ giá, bây giờ mua vào cũng sẽ không lỗ. Anh cũng không muốn làm tới với ông ta, chỉ muốn doạ ông ta một chút mà thôi.
Có số cổ phần này trong tay, để xem ông ta còn dám xen vào chuyện cá nhân của anh nữa không?
Lục Hạo sau khi nhận lệnh, không đi ngay lập tức mà đứng ở một chỗ, bộ dạng có chuyện không biết có nên nói ra không.
Hàn Trạch Dương liếc nhìn anh ta, nhả ra một chữ: “Nói!”
Lục Hạo hít sâu một hơi: “Trạch Dương, chuyện cậu bảo tôi điều tra...”
Hàn Trạch Dương ngẩng đầu lên: “Đã tra ra rồi sao?”
Lục Hạo lắc đầu: “Không có? Tôi chỉ tra được có một tài khoản ở nước ngoài đã gửi những chứng cứ của ba cậu cho phóng viên, tài khoản kia cũng là một tài khoản nặc danh, còn lại đều không tra được gì!” Lục Hạo nói.
“Ừ!” Hàn Trạch Dương lạnh nhạt ừ một tiếng, dường như anh cũng không có quá nhiều quan tâm tới vấn đề này.
Như nhớ ra chuyện gì đó, Lục Hạo đột nhiên nói tiếp: “À, đúng rồi, gần đây những hợp đồng lớn chuẩn bị kí kết với tập đoàn Phong Vân lại đột nhiên quay sang kí kết với tập đoàn Bạch Long, tôi đoán là tập đoàn này đang cố ý chèn ép tập đoàn Phong Vân!”
“Tập đoàn Bạch Long?” Hàn Trạch Dương nhíu mày, đó không phải là tập đoàn của Cố Thành sao? Sao anh ta lại nhúng tay vào chuyện này? Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa buông tay với Bạch Lăng Diệp sao?
Nghĩ tới chuyện này khuôn mặt của Hàn Trạch Dương trở nên âm u hơn, anh ngẩng đầu nhìn Lục Hạo, “Không có chuyện gì nữa thì cậu ra ngoài làm việc đi!”
“Được!” Lục Hạo gật đầu sau đó đi ra ngoài, trước khi đi, anh còn quay lại nhìn gương mặt âm u của Hàn Trạch Dương, biết ngay là cậu ta sẽ có phản ứng như vậy mà, thế cho nên lúc nãy anh mới ấp úng không biết nên nói hay không.
Lục Hạo thở dài, yêu đúng là khổ mà, luôn luôn phải đề phòng từng tình địch ở xung quanh, cứ độc thân như anh vẫn là tốt nhất.