Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 5: Chương 5: Tôi đợi cô dưới lầu




Bạch Lăng Diệp còn đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, cô mở mắt, với lấy điện thoại để trên tủ đầu giường.

Là ai dám phá giấc ngủ của cô? Cô mới vừa về nước, sao lại có người gọi cho cô vào giờ này chứ?

Cô nhìn nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, là số lạ, cô đành nhấc máy.

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp: “Cô là Bác sĩ Bạch phải không?”

Bạch Lăng Diệp nghe có chút cau có mà trả lời: “Phải, nhưng anh là ai vậy?” người này thật là, đã làm phiền giấc ngủ của cô lại còn nói với cô bằng cái giọng như vậy nữa chứ.

“Tôi là Hàn Trạch Dương, là người mà tối hôm qua cô đã làm đổ cà phê vào áo, tôi gọi cho cô là có việc muốn nhờ cô giúp đỡ!”

Bạch Lăng Diệp gãi gãi đầu, lúc này cô mới nhớ ra, tối qua sau khi cô đổ cà phê vào áo người ta, người ta không muốn cô đền, nên cô đã tiện tay nhét danh thiếp cho anh ta, không ngờ anh ta lại gọi tới cho cô ngay sáng ngày hôm sau.

Cô thay đổi thái độ, giọng nói có chút hòa hoãn trả lời: “A thì ra là anh hả? Vậy anh muốn nhờ tôi việc gì? Nếu có thể giúp, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cho anh!”

“Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, chúng ta gặp nhau để nói rõ hơn được không?” Hàn Trạch Dương thấy cô có vẻ hòa hoãn thì cũng dịu giọng lại hỏi.

“Vậy được, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị, anh nhắn địa chỉ qua cho tôi đi, tôi sẽ tới đó!” Vừa nói Bạch Lăng Diệp vừa xuống giường, đi tới đưa tay kéo rèm cửa lên.

Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.

“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ tới đón cô, vậy cô đi chuẩn bị đi, tôi cúp máy trước đây!”

“Được!”

Sau khi cúp máy Hàn Trạch Dương liền gọi Lục Hạo vào phòng, nói anh hủy lịch trình của ngày hôm nay rồi kêu anh chuẩn bị xe.

Lục Hạo vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, đành yên lặng mà đi sắp xếp.

Bạch Lăng Diệp sau khi làm vệ sinh cá nhân, thì ra ngoài ăn sáng, Bạch Tuấn Hiên đã đi học từ sớm, chỉ còn mẹ cô đang ở ngoài ban công tưới hoa, thấy cô ra, mẹ cô liền quay đầu mỉm cười nói: “Dậy rồi sao, Bữa sáng ở trong bếp đó, con mau đi ăn đi!”

“Vâng, à mẹ ơi, hôm nay con có việc phải ra ngoài, cũng không biết khi nào thì trở về, bữa trưa mẹ và Tiểu Hiên cứ ăn trước đi, không phải chờ con đâu!” Nói xong cô liền đi vào bếp, nhìn đồ ăn trên bàn, cô không cảm thấy đói nên chỉ uống một cốc sữa rồi thay quần áo và đi ra ngoài.

Vừa bước vào thang máy, cô liền nhận được tin nhắn của Hàn Trạch Dương: ' Cô chuẩn bị xong chưa? Tôi đợi cô dưới lầu! '

Bạch Lăng Diệp xuống dưới lầu, một chiếc xe đang đậu ngay trước khu chung cư, chiếc xe thu hút ánh nhìn của nhiều người không chỉ vì giá trị của nó mà còn bởi vì người đứng bên cạnh chiếc xe.

Hàn Trạch Dương đứng tựa người vào xe, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm điện thoại, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào điện thoại như đang chờ đợi gì đó ở trong đó.

Bộ dáng của anh nhìn qua, đúng chuẩn soái ca nhà giàu thu hút rất nhiều cô gái.

Bạch Lăng Diệp đi về phía anh khẽ ho, sau đó mỉm cười hỏi anh: “ Sao anh biết tôi ở đây vậy?”

Hàn Trạch Dương ngẩng đầu nhìn cô, cất điện thoại vào túi quần, đưa tay chỉ về phía siêu thị tối qua cô tới mua đồ rồi nói: “Xung quanh siêu thị cũng chỉ có khu chung cư này thôi!“. Đam Mỹ Hài

Đúng là xung quanh đây chỉ có khu chung cư này, đi mua đồ vào tối muộn như vậy cũng chỉ có thể là người ở gần đây, anh đoán được cũng là điều dễ hiểu.

Bạch Lăng Diệp hiểu ý của anh, cô gật gật đầu rồi hỏi: “Anh đợi tôi có lâu không?”

“Cũng không có lâu lắm, tôi vừa mới tới thôi, chúng ta lên xe rồi nói tiếp!”

“Được!” Bạch Lăng Diệp mỉm cười gật đầu với anh.

Hàn Trạch Dương mở cửa ghế sau cho cô ngồi vào, rồi mới vào sau, Bạch Lăng Diệp hiểu ý ngồi dịch sang để chỗ cho anh ngồi xuống.

Sau khi hai người ngồi vào ghế, Lục Hạo mới quay đầu mỉm cười với Bạch Lăng Diệp, giới thiệu: “Chào Bạch tiểu thư, tôi là Lục Hạo là thư ký của Hàn tổng, cũng là bạn thân của cậu ấy.”

Bạch Lăng Diệp mỉm cười nhìn anh rồi cũng giới thiệu lại: “Chào anh, tôi là Bạch Lăng Diệp, rất vui được gặp anh!”

Hàn Trạch Dương khẽ ho rồi nói với Lục Hạo: “Cậu còn không mau lái xe?”

“Được tôi lái ngay đây!” Lục Hạo gật đầu cười cười.

Lúc này Hàn Trạch Dương mới quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp nói: “Xin lỗi đã làm phiền cô, nhưng mà tôi có việc thật sự cần sự giúp đỡ của cô!”

Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn anh, “Là việc gì, anh cứ nói đi, tôi giúp được thì tôi sẽ giúp, dù sao tối hôm qua cũng là lỗi từ phía tôi!”

“Là thế này, mẹ của tôi có một khối u ở não, nghe nói cô là bác sĩ ngoại khoa, không biết cô có thể làm phẫu thuật giúp bà ấy được không?”

“Chỉ vậy thôi à? Vậy tôi đồng ý với anh, nhưng trước hết tôi muốn xem tình hình của bác ấy trước đã!” Bạch Lăng Diệp nhẹ thở ra một hơi, cô còn tưởng anh ấy định nhờ cô chuyện gì, nếu là chuyện này thì khá đơn giản.

Hàn Trạch Dương vui gật đầu với cô: “Vậy thật sự phải cảm ơn cô, bây giờ chúng ta sẽ đi tới bệnh viện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.