Bạch Lăng Diệp tiến tới đẩy cửa phòng làm việc của Hàn Trạch Dương ra, cảnh tượng bên trong khiến cô hết sức bàng hoàng, Bạch Lăng Diệp không tin vào mắt của mình nữa.
Bên trong là cảnh một đôi nam nữ đang ôm nhau, mà người nam không ai khác chính là Hàn Trạch Dương.
Sau một giây sửng sốt, Bạch Lăng Diệp liền nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, mắt cô đã bắt đầu đỏ lên, cô không nói lời nào lập tức quay người đi ra ngoài, chạy thẳng về phía thang máy.
Vì quay người quá nhanh nên cô đã va phải Lục Hạo đang định tiến vào phòng làm việc, cú va khá đau, nhưng Bạch Lăng Diệp lại không hề cảm nhận thấy, bây giờ nơi đau nhất là ở trong ngực của cô.
Lục Hạo thấy cô đột nhiên xoay người chạy ra ngoài thì biết không hay rồi, anh vội vã tiến vào phòng làm việc của Hàn Trạch Dương.
Mà Hàn Trạch Dương sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, liền nhìn ra phía cửa, thấy người đứng trước cửa là Bạch Lăng Diệp, anh sửng sốt một giây sau đó liền đẩy Thẩm Nhạc Y đang ở trong ngực mình ra, vội vã muốn đuổi theo cô.
Thẩm Nhạc Y bị Hàn Trạch Dương đột ngột đẩy ra, cô ta vội vã nắm lấy góc áo của anh, “Trạch Dương, em xin lỗi, anh tha thứ cho em được không?” Không biết từ lúc nào gương mặt cô ta đã giàn dụa nước mắt, khiến đàn ông nhìn vào sẽ không kìm được muốn vỗ về, nhưng Hàn Trạch Dương nào còn tâm trạng quan tâm đến cô ta, anh đang lo lắng cho Bạch Lăng Diệp, anh sợ cô sẽ hiểu lầm, mà thực ra cô chắc là cũng đã hiểu lầm mất rồi.
Hàn Trạch Dương lạnh lùng nói một câu: “Buông ra!”
“Em không buông! Khi nào anh tha thứ cho em thì em sẽ buông!” Thẩm Nhạc Y lắc đầu vừa khóc vừa nói.
“Tôi nói cô buông ra!” Hàn Trạch Dương tức giận quát lớn một tiếng.
Thẩm Nhạc Y sợ hãi vội vã buông tay, từ lúc quen anh cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy cả.
Hàn Trạch Dương vội vã đi thẳng ra ngoài cửa. Trước khi đi anh liền ném cho cô ta một câu nói: “Thẩm Nhạc Y, từ lúc cô bỏ tôi mà rời đi, thì giữa chúng ta đã không còn gì nữa rồi!”
Lục Hạo thấy anh liền nói: “Tôi không ngăn được cô ấy, cô ấy vừa xuống dưới rồi, cậu mau đuổi theo đi!”
“Được! Chuyện ở đây giao cho cậu giải quyết!” Nói xong Hàn Trạch Dương vội vã chạy về hướng thang máy.
Nhìn thấy thang máy đã xuống lầu 8, Hàn Trạch Dương vội vã bấm thang máy bên cạnh, may thay thang máy bên cạnh cũng gần lên đến nơi.
Thang máy vừa mở ra, Hàn Trạch Dương lập tức xông vào, mặc kệ những người bên trong anh trực tiếp nhấn xuống tầng 1, sau đó ấn nút đóng cửa.
Bạch Lăng Diệp vừa vào thang máy liền không kìm được mà rơi nước mắt, thì ra câu nói mà Hạ An An nói chính là ý này, cô đúng là ngốc mà, một người đàn ông xuất sắc như Hàn Trạch Dương sao có thể không có phụ nữ ở bên cạnh chứ, chỉ là nhớ đến cảnh anh ôm người phụ nữ đó mà tim cô như thắt lại, tại sao? Tại sao anh đã có người khác lại vẫn muốn đính hôn với cô? Tại sao chứ? Nếu anh đã có người khác, không phải chỉ cần nói với cô một câu là được rồi sao? Tại sao còn phải giấu diếm cô đến mức này, để bây giờ khi cô phát hiện ra, trái tim cô lại thêm đau đớn gấp bội.
Cửa thang máy mở ra, Bạch Lăng Diệp trực tiếp đi thẳng ra ngoài, bước lên xe, cô trực tiếp lái xe rời đi.
Khi Hàn Trạch Dương chạy tới thì chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng chiếc xe rời đi, anh thở dài, lập tức gọi điện bảo Lăng Hạo Thiên nếu cô có trở về bệnh viện thì lập tức báo cho anh, sau đó anh cũng lái xe đi tìm cô.
Lục Hạo bước vào phòng làm việc, anh nhìn chằm chằm Thẩm Nhạc Y vẫn đang còn ngồi đờ đẫn trên mặt đất: “Thẩm Nhạc Y, đáng lẽ cô không nên đến đây!”
Thẩm Nhạc Y vẫn còn đang ngây ngốc ngồi trên mặt đất: “Tại sao chứ? Tại sao?” Cô ta luôn miệng thì thầm, nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt nhỏ bé.
Lục Hạo nhìn bộ dạng này của cô mà thở dài, “Tại sao ư? Cô còn không biết sao? Nếu ngày đó cô không rời bỏ cậu ấy, thì kết cục giữa hai người sẽ như thế này sao?”
Thẩm Nhạc Y ngẩng đầu nhìn Lục Hạo, cô đứng bật dậy, nước mắt rơi đầy trên gương mặt: “Ngày đó, tôi cũng là bất đắc dĩ mới phải rời khỏi anh ấy, anh nói xem lúc đó tôi không làm như vậy thì còn có thể làm thế nào nữa chứ?”
“Tôi biết là cô không còn cách nào khác mới phải rời bỏ cậu ấy. Nhưng như vậy thì sao? Rời bỏ vẫn là rời bỏ! Cô có thể thay đổi sự thật này sao?”
Thẩm Nhạc Y đờ đẫn nhìn Lục Hạo, nghe những lời anh vừa nói.
Thấy cô như vậy, Lục Hạo cũng không nói gì thêm, anh thở dài, “Cô Thẩm, bây giờ mời cô rời khỏi nơi này!”
Thẩm Nhạc Y vẫn đờ đẫn đứng đó, Lục Hạo chỉ có thể gọi bảo vệ lên đưa cô ta ra khỏi công ty, chuyện này anh phải xử lý thật tốt nếu không lúc Hàn Trạch Dương trở về tuyệt đối sẽ không tha cho anh.
Là do sơ xuất của anh khi để cho Thẩm Nhạc Y vào được văn phòng của Hàn Trạch Dương cũng khiến cho mọi chuyện trở nên như vậy, nếu lúc đó anh canh chừng tốt hơn, thì mọi chuyện đã không xảy ra.