Trong quán bar, ánh đèn nhấp nháy, trong phòng bao cao cấp, Lăng Hạo Thiên nhíu mày nhìn người bạn thân của mình uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Hàn Trạch Dương uống ly này đã là ly thứ chín liên tiếp, tất cả tâm sự của anh dường như đều dồn hết lên mấy ly rượu trên bàn.
Hàn Trạch Dương tiếp tục cầm rượu ly tiếp theo lên, lúc này Lăng Hạo Thiên đã không chịu nổi nữa mà đưa tay ngăn lại: “Hàn Trạch Dương, cậu đừng có uống nữa, cậu cứ tiếp tục uống như vậy là đang muốn mạng của mình sao?”
Là anh ta đã rủ Hàn Trạch Dương đến đây, chỉ là anh ta không ngờ, Hàn Trạch Dương sẽ lại uống nhiều như vậy, nhìn những ly rượu rỗng trên bàn mà Lăng Hạo Thiên không khỏi toát mồ hôi, đây là một trong những loại rượu nặng nhất của quán bar này, người bình thường chỉ cần uống ba ly là đã say, Hàn Trạch Dương lại uống tận gần mười ly, đây không phải là muốn mạng sao.
Hàn Trạch Dương không thèm ý đến hành động của Lăng Hạo Thiên, anh hất tay anh ta ra, tiếp tục đưa ly rượu lên uống.
Rượu vào trong bụng có chút khó chịu nhưng anh vẫn tiếp tục uống. Dần dần cảm giác khó chịu ngày càng tăng lên, cơn đau từ dạ dày truyền tới khiến anh cau chặt chân mày, toàn thân nhất thời không còn sức lực, cảnh vật trước mặt cũng dần trở nên mơ hồ.
Thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Hàn Trạch Dương, Lăng Hạo Thiên lập tức đứng dậy tới gần anh, “Này, Hàn Trạch Dương, cậu không sao chứ?”
Nhìn Hàn Trạch Dương vẫn không có phản ứng gì, Lăng Hạo Thiên thì thầm một câu: “Chết tiệt, này rõ ràng là uống đến muốn mạng luôn rồi!” anh đỡ Hàn Trạch Dương đứng dậy, “Chịu khó chút, tôi đưa cậu tới bệnh viện!”
Lăng Hạo Thiên chật vật đỡ Hàn Trạch Dương ra khỏi quán bar sau đó một đường lái tới bệnh viện.
Vừa tới bệnh viện, anh đã gọi ngay nhân viên đưa cáng tới để chuyển Hàn Trạch Dương vào phòng cấp cứu.
Trong phòng làm việc, sau khi đọc được những tư liệu mà Cố Thành gửi cho cô, cả một buổi tối cô vẫn luôn trầm mặc suy nghĩ về mọi chuyện, cô không biết nên đối mặt với những điều này như thế nào nữa.
Lúc này cửa phòng làm việc chợt vang lên tiếng gõ sau đó được mở ra, một nữ y tá hốt hoảng chạy vào, “Bác sĩ Bạch, có một trường hợp viêm dạ dày cấp cần phải cấp cứu ngay!”
“Được, cô qua trước đi, tôi lập tức qua đó!” Nói xong Bạch Lăng Diệp lập tức đứng dậy, vứt bỏ toàn bộ những suy nghĩ trong đầu, đi thẳng tới phòng cấp cứu.
Chỉ là khi tới trước cửa phòng cấp cứu liền thấy Lăng Hạo Thiên vừa từ bên trong đi ra, trên khuôn mặt có chút lo lắng, Bạch Lăng Diệp nhíu mày, không phải hôm nay anh ta đã tan làm từ sớm rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là Giai Kỳ xảy ra chuyện?
Nghĩ vậy cô chạy vội tới trước mặt Lăng Hạo Thiên, “Sao anh lại ở đây?”
“Trạch Dương xảy ra chuyện nên tôi đưa cậu ấy tới đây!”
“Trạch Dương? Anh ấy xảy ra chuyện gì?” Mọi sự lạnh lùng mấy ngày nay cô tạo ra lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ mặt hoảng hốt và lo lắng cực độ. Lúc nãy cô còn nghĩ người xảy ra chuyện là Vương Giai Kỳ, thật không ngờ tới lại là Hàn Trạch Dương. Vì cơ thể Hàn Trạch Dương rất khỏe mạnh và ít khi bị bệnh nên người đầu tiên cô nghĩ tới không phải là anh, vì cô luôn cho rằng người khác có bị bệnh thì anh vẫn luôn khỏe mạnh.
Nhưng Bạch Lăng Diệp không ngờ tới, người nằm trong phòng cấp cứu bây giờ lại là Hàn Trạch Dương. Cô nhíu mày khó tin mà mở cửa nhìn người bên trong.
Khi nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của người đang nằm hôn mê trên giường bệnh phòng cấp cứu, Bạch Lăng Diệp cảm thấy tim mình nhói đau, cô vội vã quay lại nhìn Lăng Hạo Thiên: “Thật sự là anh ấy sao?”
Lăng Hạo Thiên gật đầu: “Đúng vậy, cô yên tâm đi chỉ là viêm dạ dày cấp tính mà thôi, sẽ không quá nguy hiểm đâu!”
Bạch Lăng Diệp đương nhiên biết những lời Lăng Hạo Thiên nói không sao, nhưng người đang nằm bên trong phòng bệnh là Hàn Trạch Dương, là người quan trọng nhất trong lòng cô, bảo sao cô có thể yên tâm chứ?
Lăng Hạo Thiên nhìn vẻ mặt của Bạch Lăng Diệp liền lên tiếng nói: “Hay là tôi vào trong giúp cô nhé!”
Tuy anh biết với năng lực của Bạch Lăng Diệp, nhưng người nằm trong đó là Hàn Trạch Dương, anh sợ cô sẽ vì quan tâm quá mà hóa loạn nên mới đề nghị vào phụ giúp cô.
Bạch Lăng Diệp cũng không nói gì, lúc này cô mới mở cửa phòng cấp cứu một lần nữa, hít sâu một hơi sau đó bước vào.
Rõ ràng chỉ là một cuộc phẫu thuật đơn giản nhưng mà với Bạch Lăng Diệp lại hết sức khó khăn, tay cô có chút run rẩy.
Lăng Hạo Thiên nhìn thấy mà thở dài đưa tay cầm lấy dụng cụ trên tay cô nói: “Yên tâm đi, cậu ấy nhất định sẽ không sao! Những việc còn lại cứ để tôi làm nốt cho! Cô nghỉ ngơi một chút đi.
Bạch Lăng Diệp nghe lời, dừng tay, nhường vị trí lại cho Lăng Hạo Thiên nhưng cô cũng không rời khỏi phòng cấp cứu mà là đi tới bên cạnh giường bệnh, đưa tay nắm lấy tay Hàn Trạch Dương.