Bạch Lăng Diệp trở về bệnh viện, cô có thể yên tâm làm việc vì chuyện của Hàn Trạch Dương đã giải quyết xong.
Buổi chiều Bạch Lăng Diệp nhận được điện thoại của Cố Thành nói đã tìm được nhà, cậu ấy còn nói muốn mời cô ăn cơm.
Bạch Lăng Diệp vốn định từ chối nhưng nghĩ lại cô vẫn cần phải nói rõ mọi chuyện với Cố Thành, tránh để cậu ấy cố chấp, cô không vui mà cậu ấy cũng không vui.
Hít sâu một hơi, Bạch Lăng Diệp bước vào nhà hàng mà Cố Thành đã đặt trước, chuyện này cô đã trốn tránh quá lâu cũng đến lúc nên giải quyết dứt khoát, như vậy cô và Cố Thành vẫn sẽ có thể làm bạn tốt của nhau.
Nhà hàng này khá là sang trọng, từ cách bài trí đến thái độ của nhân viên đều thể hiện điều đó. Nhân viên dẫn Bạch Lăng Diệp tới một phòng riêng.
Bạch Lăng Diệp nhìn xung quanh căn phòng, khác với sự ồn ào náo nhiệt của bên ngoài, bên trong hết sức yên tĩnh.
Cố Thành nhẹ nhàng đi tới đưa tay kéo ghế cho Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp ngồi xuống, nhân viên bắt đầu đưa đồ ăn lên.
Cố Thành trở lại ghế đối diện với cô ngồi xuống, “Nghe nói nhà hàng này làm đồ ăn khá ngon, tôi đã chọn vài món, nếu cần cô có thể chọn thêm!”
Bạch Lăng Diệp nhìn những món ăn bày trên bàn, đều là những món mà cô thích. Cố Thành bưng bát canh ở bên cạnh để sang phía tay phải của cô sau đó lấy một chiếc muỗng đặt vào đó.
Trước khi dùng bữa cô thường có thói quen ăn canh trước, Cố thành đúng thật là rất hiểu cô, những món cô thích, những thói quen của cô, cậu ấy đều hiểu rất rõ.
Bạch Lăng Diệp lắc đầu: “Không cần đâu, như vậy đã nhiều lắm rồi!”
“Vậy cô mau ăn đi, Chẳng phải cô thích ăn tôm hùm đất sao? Để tôi bóc giúp cô!” Cố Thành vừa nói vừa đeo bao tay giúp cô lột vỏ tôm sau đó đặt vào bát cô.
Bạch Lăng Diệp cười cười, “Để tôi tự làm là được rồi, cậu cũng mau ăn đi!” ngừng một chút Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn Cố Thành: “Mà bữa ăn hôm nay chắc không chỉ đơn giản là mời tôi ăn cơm thôi đúng không?”
Cố Thành ngừng một chút sau đó tiếp tục bóc tôm bỏ vào bát cô, “Lăng Diệp, cô thật sự thích anh ta sao?”
Bạch Lăng Diệp không nghĩ tới anh đột nhiên lại hỏi câu này, nhưng cô cũng không do dự liền trả lời: “Đúng, tôi thích anh ấy, anh ấy là người đầu tiên khiến tôi rung động, cũng là người đầu tiên khiến tôi cảm thấy lo lắng ngoài những người thân của mình!”
Cố Thành lập tức dừng động tác ngẩng đầu lên nhìn cô, “Nhưng còn anh ta, anh ta thật sự thích cô sao? Tôi thấy anh ta chỉ là chơi đùa với cô mà thôi!”
“Cố Thành!” Bạch Lăng Diệp lúc này đã không còn bình tĩnh nữa rồi, “Tôi biết tình cảm của cậu dành cho tôi, nhưng mà giữa chúng ta là không thể, trước giờ tôi chỉ coi cậu là bạn mà thôi! Còn Hàn Trạch Dương, tôi tin anh ấy cũng thích tôi! Không phải là chơi đùa!”
“Lăng Diệp, tôi không phải vì thích cô nên mới nói vậy, mà tôi là đang quan tâm đến cô, tôi biết cô thích anh ta, nhưng anh ta thì sao? Anh ta đã có vị hôn thê lại vẫn qua lại với cô!”
“Vị hôn thê?” Bạch Lăng Diệp vừa nghe từ này liền bỏ ngoài tai những lời trước đó Cố Thành đã nói.
“Cô không biết sao? Anh ta đã có vị hôn thê, là Mộ Giai Tuyết con gái của chủ tịch tập đoàn Mộ Thị, tuy anh ta chưa thừa nhận nhưng bên ngoài đồn đại về chuyện của hai người họ rồi!”
Bạch Lăng Diệp lúc này không còn tâm trạng để ăn cơm nữa, cô đứng dậy nói với Cố Thành: “Chuyện này tôi sẽ hỏi rõ với anh ấy, tôi ăn no rồi, tôi về trước!”
“Để tôi đưa cô về!”
“Được!”
Cố Thành lái xe đưa Bạch Lăng Diệp về chung cư, vừa xuống xe liền đụng ngay Hàn Trạch Dương vừa đi làm về, hôm nay anh phải tiếp khách nên về hơi muộn.
Hàn Trạch Dương đi tới nhìn Cố Thành sau đó nhìn Bạch Lăng Diệp: “Hai người sao lại ở đây?”
“Em có hẹn ăn tối với cậu ấy, nên cậu ấy đưa em về!”
Bạch Lăng Diệp cười cười quay sang nói với Cố Thành: “Cố Thành, đưa tôi tới đây được rồi, cậu trở về sớm đi!”
Cố Thành gật đầu, anh hiểu ý của Bạch Lăng Diệp, cô muốn tự mình hỏi rõ chuyện này không muốn anh nhúng tay vào.
Trước khi rời khỏi Cố Thành còn lườm Hàn Trạch Dương một cái.
Hai người vào thang máy, Hàn Trạch Dương lên tiếng hỏi: “Em đi ăn tối cùng cậu ta?”
“Ừ!”
“Chỉ có hai người?”
“Ừ!”
“Bạch Lăng Diệp, em không nên làm như thế! Anh biết em chỉ coi cậu ta là bạn, nhưng cậu ta thì không như vậy! Cậu ta thích em!” Hàn Trạch Dương tức giận lên tiếng.
“Đúng, em biết là cậu ấy thích em, nhưng như vậy thì sao chứ, bọn em chỉ đi ăn một bữa cơm mà thôi! Có gì không thỏa đáng đâu chứ?”
“Sao lại không thỏa đáng? Bạch Lăng Diệp em nên nhớ, em bây giờ là bạn gái của anh, đi ăn với người khác giới là việc làm thỏa đáng sao?”
“Ha ha, bạn gái? Thì ra anh vẫn nhớ tôi là bạn gái của anh, vậy mà ngay cả chuyện anh có vị hôn thê người bạn gái như tôi phải nghe từ miệng của người khác nói đấy!”