Lăng Hạo Thiên nhíu mày quay lại gọi Hàn Trạch Dương: “Trạch Dương, cậu mau lại đây xem!”
Hàn Trạch Dương lúc này vẫn còn đang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề làm sao có tâm trạng để ý đến anh ta.
Thấy Hàn Trạch Dương không để ý tới mình, Lăng Hạo Thiên lập tức đi tới kéo anh ra phía cửa sổ chỉ vào một chỗ: “Cậu nhìn xem, người đó có phải là vợ của cậu không?”
Hàn Trạch Dương cau mày nhìn theo hướng tay của anh ấy, sau khi nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đang đứng giữa đám đông, mặc dù ở rất xa nhưng anh có thể nhận ra đó chính là Bạch Lăng Diệp.
Anh vội vã đi ra khỏi phòng, đi về phía thang máy.
Lục Hạo nhìn thấy phản ứng của Hàn Trạch Dương thì lập tức đứng lên đi tới bên cạnh cửa sổ: “Sao vậy?”
Lăng Hạo Thiên chỉ chỉ vào chỗ lúc nãy anh chỉ cho Hàn Trạch Dương: “Cậu xem, chị dâu nhỏ của chúng ta tới tìm Trạch Dương nhưng lại bị một đám phóng viên bao vây ở ngoài cửa!”
Lục Hạo nhíu mày nhìn một chút sau đó hỏi: “Từ khi nào mà ở dưới đó lại có nhiều phóng viên như vậy?”
“Lục Hạo, có phải cậu mải suy nghĩ quá nên không biết gì rồi không? Đám phóng viên đó, bọn họ đã ở dưới cổng công ty cả một buổi sáng rồi đó, nếu không phải phía dưới còn có bảo vệ thì chỉ sợ bọn họ đã trực tiếp xông thẳng lên đây rồi ý chứ!”
Lục Hạo không nói gì mà quay người đi ra cửa, Lăng Hạo Thiên thấy vậy liền gọi: “Này, Lục Hạo, đang nói chuyện, cậu lại định bỏ đi đâu vậy?”
Lục Hạo đi thẳng về phía thang máy cũng không có quay lại nhìn anh ta, mà nói: “Tất nhiên là đi xem kịch hay rồi!”
“Vậy cậu đợi một chút, chúng ta cùng đi!” nói xong Lăng Hạo Thiên lập tức chạy đuổi theo Lục Hạo.
Lúc này trước cửa tập đoàn Hàn thị, phóng viên đang vây quanh Bạch Lăng Diệp đặt ra câu hỏi: “Cô Lăng Diệp, theo như chúng tôi biết cô là một bác sĩ ngoại khoa rất tài năng nhưng trên mạng có rất nhiều người nói cô không xứng với chủ tịch Hàn Trạch Dương, vậy cô có suy nghĩ như thế nào về vấn đề này?”
Bạch Lăng Diệp khoé miệng hơi nhếch, cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính, cô đang định trả lời thì đám đông đang bao vây cô đột nhiên nhìn về một hướng sau đó hô lên, “Là chủ tịch Hàn, anh ấy xuất hiện rồi!”
Bạch Lăng Diệp nhìn theo hướng mắt của những phóng viên liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đi về phía mình.
Hàn Trạch Dương rất nhanh đi về phía trước, các phóng viên không tự chủ được mà nhường đường cho anh, cho đến khi anh đi tới trước mặt cô, Bạch Lăng Diệp vẫn còn đang hơi mơ hồ.
Hàn Trạch Dương lập tức đưa tay ôm lấy eo cô sau đó nhìn phóng viên cười nói: “Các vị phóng viên, câu hỏi vừa rồi các vị hỏi cô ấy, tôi sẽ trả lời thay!” nói xong anh nhìn thẳng vào ống kính nói chậm rãi từng chữ: “Xứng hay không là do tôi quyết định!”
Nói xong Hàn Trạch Dương liền ôm Bạch Lăng Diệp đưa cô rời đi.
Các phóng viên cứ thế mà ngơ ngác, như vậy là có ý gì? Này có phải là nói dù cô không xứng nhưng anh nói xứng thì chính là xứng? Mẹ nó, cái kịch bản bá đạo tổng tài gì thế này? Đây là công khai rải cẩu lương cho bọn họ thì có!
Đến khi bọn họ tỉnh táo lại thì hai người kia đã đi vào đại sảnh của tập đoàn, bọn họ chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn mấy tên bảo vệ đang canh cửa mà thôi, nhưng nhiêu đây tin tức cũng đã đủ để bọn họ viết mấy bài báo rồi. Bọn họ hài lòng mà rời khỏi nơi này.
Vừa vào đại sảnh Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương liền nhìn thấy Lục Hạo cùng Lăng Hạo Thiên đứng đó với vẻ mặt hóng hớt.
Lăng Hạo Thiên thấy bọn họ đi tới liền tiến lên nói: “Xong rồi sao? Tôi còn tưởng hai người sẽ phải bị bao vây bởi đám phóng viên đó thêm một lúc nữa chứ? Lục Hạo cậu nói phải không?”
Lục Hạo khẽ liếc Lăng Hạo Thiên một cái: “Vô vị, sau đó liền quay lại đi về hướng thang máy!”
“Này, không phải chính cậu là người kéo tôi xuống đây xem kịch vui sao? Sao bây giờ cậu lại nói tôi là vô vị?” Lăng Hạo Thiên vừa nói vừa đuổi theo Lục Hạo.
“Tôi không có bảo cậu đi xuống!”
“Là, là tôi tự đi xuống, nhưng cậu cũng không thể nói tôi như vậy chứ!”
Lục Hạo không nói gì nữa thẳng bước vào trong thang máy.
Bạch Lăng Diệp cùng Hàn Trạch Dương cũng nhanh chóng đi tới, cả bốn người cùng đi lên phòng làm việc của Hàn Trạch Dương.
Vừa bước vào Hàn Trạch Dương liền kéo Bạch Lăng Diệp tới ghế sô pha để cô ngồi bên cạnh mình.
Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu lên nhìn anh cười hỏi: “Vừa rồi sao anh lại xuống đó vậy?”
Hàn Trạch Dương khẽ cười, đưa tay vuốt tóc của cô, “Xuống đón em!” Nói xong cô nhíu mày nhìn cô: “Sao em lại tới đây?”
Bạch Lăng Diệp cười ngượng ngùng nói: “Sáng thức dậy thấy tin tức nên...”
“Cho nên em liền tới đây? Hửm?” Hàn Trạch Dương cưng chiều nhìn cô.
Lăng Hạo Thiên ở bên cạnh không khỏi che mắt thốt lên: “Chọc mù mắt chó của tôi đi! Hai người có còn nhớ còn có bọn tôi ở đây không vậy?”