Nghênh Hi hiểu rõ ràng ý tứ của anh." Như vậy, ít nhất cũng đã có chút khoan dung với Hoài Tinh rồi, là do cô ta đã có quan điểm sống sai lệch, hơn nữa, cuộc sống của cô ta cũng đã phải chịu sự trừng phạt rồi."
"Nếu như cô ấy biết ăn năn, anh có thể suy nghĩ lại." Anh nói vẻ không quan tâm lắm, bởi vì Thương Hoài Tinh đã từng không kiêng nể gì, vì lợi ích của bản thân mà không từ thủ đoạn nào làm tổn thương Nghênh Hi.
Thậm chí, cô ta còn nhẫn tâm giấu diếm chuyện Nghênh Hi bị câu lưu tại nước Mỹ, dẫn đến Nghênh Hi phải hứng chịu sự hành hạ về thể xác và tinh thần, tứ cố vô thân, hoàn toàn không người giúp đỡ. Chuyện này được làm sáng tỏ, anh không sao tha thứ cho Thương Hoài Tinh được nữa.
“Chỉ mong đây là bài học kinh nghiệm có thể làm Hoài Tinh tỉnh ngộ, hiểu được trong cuộc sống, cái gì mới là đáng quý nhất.” Nghênh Hi lặng lẽ thở dài.
“Hôm nay là ngày quan trọng nhất của chúng ta, không nên mang chuyện của người khác ra để thảo luận.” Đột nhiên anh nói lảng sang chuyện khác.
“Ngày quan trọng nhất là sao?” Cô chớp chớp đôi mắt to, không sao đoán ra anh đang muốn bán cái gì ở trong túi kia (ý nói không biết Hắc Diệu Tư định làm gì).
“Gả cho anh nhé, Nghênh Hi!” Anh ôm chặt cô, mở miệng cầu hôn.
“Anh…” Cô sững sờ, nhìn anh không chớp, gương mặt đỏ bừng.
Chẳng phải anh vừa mới nói yêu cô đó sao?
Hạnh phúc lục tục tới gõ cửa ngay lập tức, cô đáp ứng không xuể, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy.
“Nói mau, đồng ý gả cho anh!”
Đợi hồi lâu, không nghe thấy cô trả lời, anh bắt đầu sốt ruột.
“Em…” Cô dừng một chút, nhìn gương mặt anh đang cực kỳ căng thẳng.
“Em đồng ý! Được, đã quyết định như vậy rồi nhé!” Anh không nhẫn nại đợi cô ấp úng mãi được, bản tính ngang nganh lại nổi lên.
“Hắc Diệu Tư!” Cô phản đối “Đây là quyền của em mà!”
“Vậy thì nói mau đi!” Anh gầm nhẹ.
Cô gái nhỏ này, từ trước đến giờ chuyên môn hành hạ thần kinh của anh!
“Được rồi… Em đồng ý”
Nhớ lại lúc trước anh nói ra ba chữ kia, cô rộng rãi đáp lại anh thật hào phóng.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có của anh đã thoải mái trở lại khiến cô không nhịn được liền che miệng cười trộm.
“Chờ em nghỉ ngơi bồi dưỡng khỏe mạnh một chút, bảy ngày sau chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.” Anh tuyên bố.
Bảy ngày sau ư? “Bảy ngày sau đã cử hành hôn lễ… có quá nhanh hay không?” Cô lưỡng lự hỏi lại.
“Như thế đã là quá chậm rồi! Nếu không xảy ra chuyện vốn dĩ hôm nay đã phải cử hành hôn lễ!” Anh thản nhiên nói.
“Hôm nay…”
Cô trợn hết cả mắt. Cho tới bây giờ, cô mới hiểu ra vì sao anh cột chặt cô vào bên mình rồi đưa cô đi là có chủ định gì!
“Nhưng mà, em hoan toàn chưa hề chuẩn bị gì hết…”
“Có một nhóm nhân viên giỏi chuyên môn đang chờ để giúp đỡ em. Còn về phần áo cưới… anh đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho em rồi, một bộ lễ phục cưới trắng tinh, hoàn toàn mới.” Anh tiết lộ.
“Tất cả đều trắng tinh ư? Nhưng mà trước kia anh đã từng nói không thích em mặc áo cưới màu trắng cơ mà.” Cô nhìn anh chăm chú.
“Đó chỉ là cái cớ, bởi vì trước kia anh sợ sự hứa hẹn, mà màu trắng lại tượng trưng cho sự thuần khiết, nhìn thấy cô dâu mặc lễ phục màu trắng, trao hết thảy cho mình… anh sợ lúc lâm trận sẽ bỏ trốn mất.” Anh thú thật.
“Anh thật nhát gan!” Cô cười chế giễu. “Thế bây giờ anh không sợ nữa sao?” Cô nghịch ngợn hỏi lại anh.
“Bây giờ..” anh kéo cô lại, gắt gao ôm vào ngực thật chặt. “Anh sợ người bỏ chạy lại chính là em!” Anh thẳng thắn chân thành nói ra sự lo lắng của mình.
Cô bật cười thành tiếng: “Hắc…”
“Gọi anh là A Tư.”
“A Tư…”
“Hừm… bây giờ em không cần phải nói gì nữa, tình yêu của anh.”
Anh cúi đầu hôn vào đôi môi của cô…
Cho dù còn có “thiên ngôn vạn ngữ” muốn nói, nhưng giờ phúc này, tất cả đều không cần nói thành lời…
******************************************
Hôn lễ kết thúc, một đêm kia, cô dâu mới cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, mồ hôi đầm đìa nằm ở trong lòng đưc lang quân của mình, nghi hoặc lẩm bẩm một mình…
“Kỳ quái, rõ ràng đã tính là trong kỳ an toàn cơ mà…”
“Hử?”
Người đàn ông ôm vợ yêu trong tay đang nghỉ ngơi dưỡng sức, bồi dưỡng thể lực cho đợt sóng tiếp theo…
“Mấy ngày gần đây em cảm thấy dạ dày không được thoải mái, tính toán một chút, hình như kỳ sinh lý của em đã hai tháng rồi chưa thấy.” Nghênh Hi nỉ non, lẩm bẩm càu nhàu.
Thân hình rắn chắc của Hắc Diệu Tư đột nhiên cứng ngắc đáng ngờ.
“Nhưng chẳng phải anh đã từng nói, anh tính toán đang ở kỳ an toàn của mình rồi cơ mà?” Cô lầu bầu tự nhỉ.
Thời gian đột nhiên như dừng lại, lúc này trong phòng ngủ tràn đầy yên tĩnh.
Mãi một lúc lâu, rốt cuộc người đàn ông mới khàn giọng đáp lại. “Cái kia… Khụ, là anh lừa gạt em.”
Nghênh Hi chợt trợn to đôi mắt sáng quắc: “Hắc Diệu Tư!”
Anh xoay người đè cô xuống, trước lúc Nghênh Hi kịp kháng nghị, anh đã hôn vào cái miệng nhỏ của cô…
Dù sao, người đã lừa được vào tay rồi… Hóa ra lúc trước anh đã có ý đồ lừa cô mang thai, đại khái có thể không cần so đo nữa!
Tin rằng anh rất yêu bà xã của mình, nên không cần thiết có ý kiến nữa!
Uh`m.
(Hết trọn bộ)