Cô Vợ Bị Bỏ

Chương 12: Chương 12: CHƯƠNG 4.3




Cảm thấy bản thân mình bị lên án, sẽ chỉ làm anh càng đắc ý, Nghênh Hi nghĩ chỉ muốn lập tức đứng lên, càng cách xa anh càng tốt! Nhưng cô phát hiện quần áo trên người mình đã bị xé nát, từ đầu đến cuối không đủ che thân, hai tay giao nhau cũng chỉ có thể miễn cưỡng che được hai bầu ngực gần như lộ hết ra bên ngoài.

"Em còn muốn đi sao?" Anh cười lạnh lẽo, thờ ơ bàng quan nhìn dáng vẻ của cô nói khô khan: "Tốt nhất em nên hiểu rõ điều này, từ nay về sau, kiếp sống nhục nhã này sẽ còn tiếp tục diễn ra, so với tiết mục tối hôm nay còn tàn khốc gấp trăm lần, đến lúc đó cũng chẳng có ai vì em mà kêu lên câu ngừng lại đâu."

Anh tiếp tục nói: "Tôi cho em một cơ hội sau cùng, một ... hầu hạ tôi, hoặc lựa chọn để cho mấy ngàn mấy vạn người đàn ông chơi đùa trên thân thể của em... "

"Đủ rồi!" Cô sụp đổ, hướng về phía anh hét lên.

Anh buông tay xuống, nở nụ cười chế giễu lộ rõ vẻ lãnh khốc.

Trong căn phòng bao rộng lớn thấm đẫm một không khí quỷ dị, cô hoàn toàn không còn sự lựa chọn con đường sống nữa rồi.

"Lại đây."

Trong sự yên tĩnh cực độ , anh lạnh nhạt ra lệnh, đột nhiên đánh thức thần kinh yếu ớt của cô ...

Cô cố gắng ổn định tinh thần, nheo mắt lại, nhìn thấy Hắc Diệu Tư đã mở rộng chân, ám chỉ mình đi đến giữa hai chân anh.

Giống như bị mê muội, Nghênh Hi không xác định nổi phải quyết tâm như thế nào để cho bản thân mình thêm dũng khí. Rốt cục, cô cứng ngắc giống như cái xác không hồn cử động đôi chân của mình.

Nhìn thấy mưu tính của mình được thực hiện, anh cười mãn nguyện.

"Bỏ tay ra, tôi muốn thưởng thức thân thể của em." Anh nói không chút e dè.

Nghe vậy, cô chỉ do dự một giây, sau đó chán nản bỏ tay ra ... nghênh đón ánh mắt đầy rẫy dục vọng lẫn khinh miệt của anh. Gương mặt cô tái nhợt, lộ ra sắc đỏ của sự hổ thẹn...

Từ đáy lòng, cô thầm hạ quyết tâm, coi mình giống như một tượng gỗ không chút cảm xúc.

Hắc Diệu Tư đột nhiên ôm lấy eo của cô. "Thả lỏng người ra một chút, tôi còn nhớ rõ ngày trước em rất thích cái ôm của tôi đấy!" Anh nói vẻ châm biếm.

Thân thể của Nghênh Hi run lên. Ngay lập tức anh hôn lên miệng cô, đồng thời cạy mở đôi môi của cô, đầu lưỡi nóng rực bá đạo tiến thẳng vào trong...

"Ưm..."

Cô mở to hai mắt, ép buộc mình trừng mắt nhìn người đàn ông giống như dã thú kia, cố ý kiềm chế cảm xúc của mình để không bị kỹ thuật cao siêu của anh làm cho mê hoặc, tuyệt đối không để cuộc giao dịch thất thân ở chốn này làm mất đi hoàn toàn sự tôn nghiêm của bản thân.

Mãi lâu sau, Hắc Diệu Tư đột nhiên buông cô ra, dùng ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn cô như muốn nghiên cứu.

Bỏ qua khóe miệng, đột nhiên anh đè mạnh hai vai của Nghênh Hi xuống, làm cô quỵ xuống giữa háng của anh. Cô ngồi chồm hỗm trên cặp chân bị gập lại để lộ ra cặp mông ngọc ngà tuyết trắng ...

"Anh muốn làm gì ..."

"Ngẩng đầu lên." Anh hạ lệnh giống như một quân vương, không chấp nhận sự thắc mắc của cô.

Nghênh Hi cứng đờ, sau đó lạnh nhạt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

Anh đột nhiên bắt chéo hai tay ra sau lưng của cô, bắt buộc cô phải ưỡn lưng thẳng tắp, bật nảy ra cặp vú trần trụi sáng trắng...

Nghênh Hi ngửa cổ hít một ngụm lãnh khí. Anh cưỡng chế mọi hành động, khiến cô trở tay không kịp, trong nháy mắt đập vỡ vụn sự giả bộ bình tĩnh mà cô cố giữ...

"Đừng mà..."

"Đừng cái gì?"

Anh nheo mắt lại cười hỏi, gần như thô bạo, đem cặp vú đầy đặn của cô vung vẩy giữa háng của mình.

Nghênh Hi thở gấp một tiếng, cảm thấy nhục nhã khi cảm giác thấy nụ hoa của mình lập tức căng thẳng.

Hắc Diệu Tư nhếch môi đầy tà ý, cố tình dùng ngón tay vân vê nơi nụ hoa nõn nà hồng hào của người con gái, mãi đến khi hai đóa nhũ hạch tinh tế mẫn cảm ấy trở nên tròn trĩnh, căng đỏ, bộ ngực càng thêm căng đầy.

"Không..."

Nghênh Hi kinh ngạc khi nghe thấy chính mình phát ra lời kháng nghị, nghe qua giống như thật yếu đuối vô lực, vậy mà ngược lại, lại cực kỳ giống âm thanh dâm đãng! Tựa như cô gái ở phòng cách vách với cô, mỗi đêm đều phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều một cách mê hoặc, dâm đãng, không còn biết hổ thẹn ...

Cô vội vã cắn vào môi dưới của mình, mãi đến lúc giữa răng và môi nếm được vị mặn chát của máu.

"Em thích thì hãy nói ra, hãy kêu lên thành tiếng, nếu không có tiếng kêu nào phát ra tôi sẽ không ngừng tay đâu!" Ngón tay của anh vân vê nhanh hơn, cười đầy vẻ tà ác .

Nghênh Hi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hắc Diệu Tư sau khi anh buông lời nói đầy dọa dẫm kia, thân thể cố gắng chịu đựng sự đùa bỡn của anh...

Cô cắn môi thở dốc, những giọt mồ hôi ấm nóng lăn dài xuống thái dương trắng như tuyết của cô...

Hắc Diệu Tư ngạo mạn nheo mắt lại, thản nhiên quan sát phản ứng của cô.

Chiếc eo thon đầy quyến rũ giống như loài Rắn nước, kết hợp với một đôi hào nhũ đẫy đà lắc lư ... thân thể của một phụ nữ trưởng thành ấy lại bày ra với dáng vẻ của một đứa trẻ với vẻ mặt quật cường kia - kỳ lạ thay lại làm thay đổi Hắc Diệu Tư, vốn dĩ ban đầu trong lòng chỉ nghĩ muốn vui đùa một chút.

Ngày trước, bởi chiếu cố đến tính cách bảo thủ của cô, nên anh đè nén dục hỏa, theo ý của cô, mới phá lệ không hề vượt quá giới hạn đối với người con gái bên mình. Mặt khác cũng có thể là do cách ăn mặc bảo thủ của cô đã che kín... anh cũng không ngờ dưới lớp quần áo bảo thủ kia lại ẩn giấu một dáng người tuyệt mỹ như vậy, khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải thèm muốn.

Vừa rồi, lúc ở phía sau ửa kính, nhìn thấy đường cong lả lướt của thân thể tuyết trắng của cô... anh thừa nhận đã bị thân thể đẹp đẽ này đã làm anh mê hoặc thực sự.

Bởi vậy anh mới xót xa ân hận, ra mặt hô ngừng lại, để tránh cho người bạn chí cốt Long Nham của mình, "ăn" quá nhiều.

Anh hiểu rất rõ ý tứ cái nhíu mày của Long Nham đối với mình. Kịch bản nói là phải lột hết quần áo của Thương Nghênh Hi, vậy mà anh lại ra mặt hô ngừng lại, việc này không giống với những gì đã bàn bạc trước khi chơi đùa của bọn họ.

Có lẽ là bởi vì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của người con gái ấy không hiểu tại sao lại xuất hiện vẻ quật cường , mới chính là động cơ chủ yếu để anh ra mặt hô ngừng lại.

Có lẽ ... trước đây anh chưa thật sự hiểu rõ vị hôn thê bé nhỏ “thanh thuần" của mình rốt cuộc là dạng phụ nữ như thế nào.

Ý nghĩ muốn chơi đùa của Hắc Diệu Tư bỗng nhiên bị khơi mào.

"Dâm phụ! Hóa ra là em thích đàn ông chiều em theo kiểu như vậy." Anh nói thô lỗ,cổ họng bỗng khô khốc dị thường.

Đột nhiên đầu ngón tay anh kẹp chặt lại, khiến cho Nghênh Hi như hỏng mất...

Nhìn thấy vẻ mặt cô ửng hồng, Hắc Diệu Tư cố ý buông tay ra.

"Hôm nay trò chơi sẽ dừng lại ở đây." Anh khàn khàn đùa cợt.

Vứt bỏ người con gái nằm co quắp ở trên mặt đất, anh đứng lên, trước khi đi bỏ lại câu nói: "Nhanh chóng bao bọc người lại, 30 phút sau, lái xe sẽ đến đón em tới nhà trọ của tôi."

Nghênh Hi ngơ ngẩn nghe không hề phản ứng...

Giống như con búp bê sau khi bị đùa bỡn chán chê rồi đem vứt bỏ, cô thảm hại sụp xuống mặt đất, trợn trừng đôi mắt to trống rỗng, đờ đẫn nhìn chòng chọc vào cánh cửa phòng vừa bị đóng sầm lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.