Cô Vợ Bị Bỏ

Chương 15: Chương 15: CHƯƠNG 5.3




Thừa dịp cô chưa phản ứng kịp, anh khóa hai cổ tay cô lại, ôm cô lên ...

"Anh muốn làm gì... thả tôi xuống...”

“Làm cái gì ư?!” Anh đi vào trong phòng, di.ễn.đà.n.lê.q.uý.đôn không chút thương hương tiếc ngọc, mang cố ném lên trên giường.

“Chờ một chút, em sẽ biết ngay!” Anh nói.

Nghênh Hi luống xuống, nhìn thấy sắc mặt Hắc Diệu Tư thật hung dữ, cô biết anh nói thật.

“Đừng mà... Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý...”

Cô hoảng sợ mở miệng cầu xin anh, diễn.đàn.lê.quý.đôn. nhưng hiển nhiên, lời cầu xin của cô chỉ là chiến lợi phẩm thêm vào mà thôi.

“Thật đáng yêu, như vậy mới giống phụ nữa chứ!” Anh giễu cợt nói.

Nghênh Hi cắn môi, vô cùng hối hận đã mở miệng cầu xin anh...

Không thể nghi ngờ, diễn.đàn-lê-quý.đôn lời cầu xin của cô đã làm cho anh hứng thú. Hắc Diệu Tư nhếch môi, thô lỗ động thủ, đưa tay giật chiếc áo ngực của cô xuống...

“Á...” Nghênh Hi bị sức mạnh của anh làm cho bị đau, hai bầu vú tuyết trắng trượt ra khỏi áo ngực, cảm thấy xấu hổ, cô vội vàng muốn che giấu lại chính mình, lại bị anh kéo hai tay ra...

“Che đậy cái gì?” diễ.n.đ.àn.lê.q.uý.đ.ôn Đôi mắt thâm trầm lắng đầy dục vọng, anh nắm lấy một bên vú mềm mại, đè ép nó không hề thương tiếc: “Chờ một chút, em sẽ được biết ngay, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”

Nước mắt cơ hồ muốn tràn ra hốc mắt, nhưng Nghênh Hi không cho phép chính mình được khóc...

Từ giờ trở đi, cho dù có tan xương nát thịt, cô cũng sẽ không bao giờ mở miệng cầu xin anh nữa.

Hắc Diệu Tư cực ký thỏa mãn cảm xúc trên tay.

Trước đây, anh chưa từng nhận ra cô gái bên mình lại có dáng người bốc lửa như thế, thật là sai lầm.

Nếu như Thương Nghênh Hi có lỗi với anh, ít nhất, cô đưa ra thân thể uyển chuển này, có thể bù lại một chút những lỗi lầm mà cô đã từng phạm phải.

“Hu...”

Anh nghe thấy tiếng rên rỉ của người con gái ở dưới thân mình, nhưng đó lại không phải là tiếng rên mê hoặc vui sướng, mà là tiếng rên của sự giãy giụa, phản kháng.

“Tôi khuyên em một điều, cô gái ạ, em hãy nghe cho rõ đây, chống lại tôi, em sẽ không nhận được bất kể điều gì tốt đẹp đâu.” Vừa nói, tay anh vừa đã hành động kéo chiếc áo ngực của cô xuống đến một nửa.

Người con gái này thật khó thuần phục... buộc lòng anh phải nhanh chóng khóa hai cổ tay của cô lại thật chặt chẽ mới có thể hưởng thụ thân thể của cô.

“Vì sao nhất định anh cứ phải ép buộc tôi?” Nhìn thấy trên thân thể của mình hoàn toàn trần trụi, đôi gò má trên gương mặt cô trở nên đỏ rực, đến cả bộ ngực tuyết trắng cũng nhấp nhô lên xuống không sao kìm hãm được...

“Đây là do em nợ tôi, em hoàn toàn không có quyền tự chủ!” Anh nheo mắt lại, nói thô lỗ.

Thân thể người con gái này, sáng trắng đến chói mắt, lại rất hợp với khẩu vị của anh.

Bởi vì bị nhào nặn bừa bãi mà hai bầu vú không ngừng vùng vẫy rung rung... Anh ngang ngược hưởng thụ thân thể tươi mới của cô.

“Không...”

Nghênh Hi không chịu nổi quay mặt đi... Hắc Diệu Tư cười hừ mấy tiếng, cố ý vân vê hai nụ hoa hồng thơm tho, cho đến khi hai nụ hoa ấy trở nên xinh đẹp quyến rũ, nở bừng dưới ngón tay của anh.

Nghênh Hi thở dốc vì kinh ngạc: “Không cần như vậy...”

“Nhưng tôi lại thích như vậy.” Anh càng dùng lực kéo tới.

Anh dứt khoát buông hai cổ tay của cô ra, một cánh tay kia tập kích về phía chỉ còn lại chiếc quần lót dưới háng.

“Không cần...”

“Không phải do em quyết định!”

Anh kéo hai đùi Nghênh Hi đang khép chặt ra, khiến cô bị mất trọng tâm, không sao kháng cự lại sự nhòm ngó của mình.

Một vùng đất hoang khiến người ta phải mê mẩn, nằm ẩn hiện dưới quần lót tơ tằm. Hắc Diệu Tư duỗi ngón tinh chuẩn, mở khe hở thần bí giữa cặp đùi tuyết trắng, hai cánh hoa đỏ hồng, dường như xấu hổ khép kín ở trước mắt anh...

Nghênh Hi cảm thấy mình sụp đổ rất nhanh: “Đừng mà... không nên nhìn...”

“Hãy cầu xin tôi...” anh nheo mắt, nói đùa cợt.

Nghênh Hi cắn chặt môi.

Anh nhếch môi, cảm thấy thú vị đối với phản ứng của cô, tức thì xấu xa đưa ngón tay gảy vào chỗ hạch nhỏ phía trên đóa hoa.

Người con gái giống như bị điện giật, toàn thân rung động, đột nhiên gợi lên ngọn lửa dục trong anh...

Cởi bỏ dây lưng, anh lấy ra cây súng đã vận sức chờ phát động...

Nghênh Hi cuống quýt bỏ ánh mắt qua một bên, giống như thấy cái gì đó đáng sợ...

Anh cười nhẹ, cưỡng ép cô đưa tay cầm lấy của anh: “Rất nóng phải không? Đây là thứ chuẩn bị cho em đó.”

Kéo quần lót của cô xuống, khi đó sắp tiến vào, anh chú ý tới sắc mặt tái nhợt của cô, tịnh không có chút vui thích nào.

Hạ cặp mắt thờ ơ, anh cũng không hề dừng lại, trực tiếp vọt vào thân thể cô...

Anh cũng không thèm để ý cảm thụ của cô.

Nếu Thương Nghênh Hi nghe đầy đủ rõ ràng, cô sẽ hiểu, sau này nên học cách lấy lòng người đối diện mình như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.