“Không cho em rời khỏi anh. Ngay cả nghĩ cũng không được!” Lâm Vũ Mặc dặn dò.
“Chuyện này … để xem đã.” Tần Phong nháy mắt, cười meo meo nói.
“Tiểu Phong nhi!” Lâm Vũ Mặc bất mãn siết chặt bàn tay ôm hông cô.
“Anh phải vĩnh viễn đối tốt với em, như vậy em sẽ không rời đi.” Tần Phong cười duyên trấn an hắn.
“Ha ha ha. Chuyện này không thành vấn đề. Tiểu Phong nhi là bảo bối trong lòng anh, anh cưng chiều em còn không kịp, sao dám đối xử không tốt với em chứ.” Lâm Vũ Mặc vui vẻ cười.
“Anh sẽ cưng chiều em đến tận trời sao?” Tần Phong ngẩng đầu lên hỏi.
“Sẽ.” Lâm Vũ Mặc hôn nhẹ lên chóp mũi Tần Phong, khóe miệng tràn đầy ý cười.
“Mặc!” Tần Phong ôm chặt hông Lâm Vũ Mặc, khuôn mặt nhỏ dán chặt trước ngực hắn.
“Về sau không cho phép anh rời bỏ em. Nếu anh dám bỏ rơi em, Tần Phong em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”
Cha mẹ cô mất sớm, người thân phản bội cô, Đường Chá cũng bỏ cô mà đi, khiến cho trong lòng cô tràn đầy bất an. , cô thật sự sợ Lâm Vũ Mặc mang đến hạnh phúc cho cô sau đó lại biến mất, không thấy tung tích. Cô sợ giây phút hạnh phúc này giống như phù dung sớm nở tối tàn, chớp mắt đã biến thành hư không.
“Sẽ không, Tiểu Phong nhi, cho dù cả thế giới này vứt bỏ em, anh cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.” Lâm Vũ Mặc ôm Tần Phong, bảo đảm với cô.
“Anh phải nhớ kĩ những lời anh nói hôm nay đấy.” Tần Phong vẫn có chút lo lắng.
Sống cô độc đã lâu, bên cạnh cô một người thân cũng không có, cô cỡ nào hi vọng, đời này, sẽ có một người vĩnh viễn bồi bên cạnh cô.
Cho dù trời có sập xuống, người này cũng có thể giúp cô chống đỡ. Sẽ yêu cô, bảo vệ cô, sẽ không để cô trải qua cuộc sống lưu lạc khắp nơi nữa.
Lâm Vũ Mặc sẽ là người này sao?
Hắn có thể vĩnh viễn yêu cô, cưng chiều cô sao?
Cô thật sự rất sợ, đến cuối cũng Lâm Vũ Mặc cũng sẽ giống như Đường Chá, sau khi có được cô, liền không quý trọng cô nữa, đem cô vứt bỏ, như giầy rách vứt ở trong góc, không bao giờ nghĩ tới, hỏi tới nữa.
“Anh sẽ. Tiểu Phong nhi, ngủ đi. Anh ở đây với em.” Lâm Vũ Mặc hôn nhẹ lên trán Tần Phong, khẽ vuốt ve sau lưng cô giúp cô an tâm ngủ.
“Ừm.” Tần Phong cựa quậy, tìm một vị trí thoải mái trong ngực Lâm Vũ Mặc rồi mới hài lòng nhắm mắt lại.
Ánh trăng dịu dàng rơi trên hai người đang ôm nhau ngủ, dát lên một tầng ngân quang.
Đêm ngọt ngào,
Là đêm thuộc về đôi tình nhân.
Thật ấm áp,
Cũng thật lãng mạn.
Sáng hôm sau, khi những ánh nắng đầu tiên xuyên thấu qua rèm cửa bằng lụa mỏng, chiếu vào trong phòng, hắt lên hình bóng hai người ôm nhau vẫn đang ngủ say trên giường lớn.
“Ưm…” Tần Phong lầu bầu một tiếng, ở trong ngực Lâm Vũ Mặc chậm rãi tỉnh lại.
Ngẩng đầu lên, đã thấy cặp mắt sáng ngời của Lâm Vũ Mặc đang nhìn cô chăm chú. “Buổi sáng sáng tốt lành, Mặc.”.
“Chào buổi sáng, Tiểu Phong nhi.” Lâm Vũ Mặc nở nụ cười hôn lên trán cô. “Anh thật hạnh phúc, sáng sớm mở mắt ra, em là người đầu tiên anh nhìn thấy. Tiểu Phong Nhi, trông chúng ta có giống một đôi vợ chồng mới cưới hay không?”
“Ba hoa. Ai muốn làm vợ chồng với anh? Lão công của em còn phải trải qua tuyển chon khóe léo nha.” Tần Phong ôm gương mặt tuấn tú của Lâm Vũ Mặc nói.
“Tiểu Phong nhi, em làm anh thật đau lòng.” Lâm Vũ Mặc khẽ thở dài một hơi.
“Anh nha, làm tốt vai kim chủ của Tiểu Phong nhi là được rồi. Những thứ khác không bàn nữa.” Tần Phong vỗ vỗ mặt hắn, cười nói. Cô còn không muốn lao vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy.
“Vậy anh không thể làm gì khác hơn rồi.” Lâm Vũ Mặc cố ý làm bộ đáng thương nói.
“Mấy giờ rồi?” Tần Phong lười biếng nằm trong ngực Lâm Vũ Mặc hỏi.
“Tám giờ rưỡi.” Lâm Vũ Mặc quay sang nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường rồi đáp.
“Cái gì? Tám giờ rưỡi.” Tần Phong giật mình, từ trên người Lâm Vũ Mặc bò dậy, đưa tay bới bới tóc, ảo não nói: “Mặc, anh bị muộn giờ làm.”
“Anh chỉ muốn ở cùng Tiểu Phong nhi lâu thêm một chút. Lại nói, anh là tổng giám đốc, sợ gì?” Lâm Vũ Mặc ngồi dậy, đem Tần Phong đang hốt hoảng ôm vào trong lòng, cười trấn an nói.
“Là tổng giám đốc thì có thể tùy tiện đi làm trễ sao? Tên lười biếng, mau rời giường.” Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, liền chạy về phòng mình. Mở tủ quần áo ra thấy trống rỗng, cô mới nhớ ra y phục của cô vẫn còn ở trong va li. Cô quay ra phòng khách, lấy va li, tìm một bộ y phục bên trong mặc vào. “Em đi làm sandwich, anh mang theo mà ăn trên đường.”
“Ừ.” Lâm Vũ Mặc gật đầu một cái. “Tiểu Phong Nhi, không cần vội. Anh đến công ty mấy giờ cũng được.”
“Làm tổng giám đốc mà không làm gương, nhân viên của anh sẽ nghĩ thế nào?” Tần Phong không đồng ý lắc lắc đầu.
“Một lần như vậy thì có sao. Mọi người cũng hiểu mà. Dù sao đêm xuân ngắn ngủi, anh sao có thể buông Tiểu Phong nhi ra đây. Thật muốn cả đời ở chung một chỗ với em.” Lâm Vũ Mặc kéo Tần Phong, mập mờ nói.
Nghe Lâm Vũ Mặc nói vậy, Tần Phong xấu hổ, đỏ mặt đẩy Lâm Vũ Mặc ra, trốn vào trong phòng bếp.
**********
“Tiểu Phong nhi, lại tới tìm tổng giám đốc sao?” Vân Linh - một nhân viên trẻ tuổi vừa
mới đi ra khỏi thang máy đã nhiệt tình chào hỏi Tần Phong.
“Chào Triệu đại ca.” Tần Phong khéo léo hướng đối phương chào hỏi.
“Tiểu Phong nhi thật biết nghe lời.” Chàng trai trẻ cưng chiều siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của Tần Phong.
Đúng lúc Tần Phong lúng túng muốn đẩy tay hắn ra, thanh âm lạnh lẽo của Lâm Vũ Mặc truyền tới: “Tiểu Phong nhi, tới đây.”
Tần Phong cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Mặc dù chỉ một cái. Cô như vậy làm cho ai nhìn thấy cũng đều đau lòng.
“Nhanh lên một chút.” Lâm Vũ Mặc bất mãn lớn tiếng nói.
Mỗi lần nhìn thấy nam thiết kế kia, trong lòng hắn liền không thoải mái. Lại nhớ tới vừa rồi, hắn nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong, lửa giận trong lòng hắn không khỏi bốc lên.
“Mặc, đừng tức giận mà.” Tần Phong cúi đầu, thong thả bước đến bên cạnh Lâm Vũ Mặc.
Lâm Vũ Mặc duỗi tay, kéo Tần Phong đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tần Phong vừa bị Lâm Vũ Măck kéo đi, vừa quay đầu lại, hướng nọi người lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thật giống như cô rất sợ hắn vậy.
Tất cả mọi người đều đồng tình nhìn cô, lại không dám đắc tội với tổng giám đốc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Phong bị lôi đi.
Kéo Tần Phong đi vào phòng làm việc của mình, chân Lâm Vũ Mặc dùng sức đá cánh cửa vào, sau đó liền đem Tần Phong ôm vào lòng.
“A! Mặc, anh sao vậy?” Tần Phong cố ý làm bộ không hiểu hỏi.