Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 41: Chương 41




Công tác chuẩn bị cho hôn lễ của Tần Phong và Lâm Vũ Mặc được tiến hành bừng bừng khí thế. Ngày hôm sau, trên trang nhất các tờ báo cùng các kênh truyền thông đều đăng tải tin tức về lễ kết hôn của hai người.

Lâm Vũ Mặc vừa mới rời giường, liền nhận được điện thoại của mẹ. Chỉ nghe Lý Hải Vi hào hứng nói với hắn: “Tiểu Mặc, chúng ta nhất định phải rước cô hầu gái vào của trước khi cái thai lớn hơn, cho nên mẹ đã chọn được ngày tốt lắm, là 28 tháng này, chúng ta còn 15 ngày để chuẩn bị. Hắc hắc, cháu nội bảo bối của mẹ thế nào rồi?”

“Vẫn ổn ạ. Cám ơn mẹ, con cũng muốn nhanh chóng kết hôn, càng sớm càng tốt, nếu được thì tốt nhất là ngày mai kết hôn.” Lâm Vũ Mặc vui mừng nói.

“Ha ha ha, Tiểu tử thúi, không ngờ con so với mẹ còn nóng lòng hơn a!” Lý Hải Vi chế giễu hắn. “ Mẹ đã xem rồi, 28 tháng này là ngày tốt nhất. Khách sạn mẹ cũng phải mất rất nhiều công sức mới đặt được phòng. Khách sạn người ta đã sớm đầy chỗ, nếu không phải mẹ nói với bọn họ là tiệc cưới của Lâm tổng giám đốc, người ta sẽ không nhường chỗ cho chúng ta.”

“Vâng, khiến mẹ vất vả rồi, sau này con nhất định sẽ hảo hảo cám ơn mẹ.” Lâm Vũ Mặc lập tức cười lấy lòng, nói cám ơn Lý Hải Vi.

“Được rồi, không quấy rầy hai vợ chồng son các con ngọt ngào nữa, lát nữa mẹ còn phải đến công ty tổ chức hôn lễ, cùng bọn họ bài trí lễ đường.” Lý Hải Vi nói xong liền cúp điện thoại.

Sau khi nói chuyện với mẹ, Lâm Vũ Mặc đi vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Tần Phong đang đổ canh ra bát. Từng nụ hôn khẽ khàng rơi xuống phần cổ cô, khiến thân thể cô khẽ run.

“Mặc, đừng làm loạn.” Chén canh trên tay cô sóng sánh, bắn ra ngoài, thật may không có bắn vào tay.

“Tiểu Phong Nhi, để anh bưng.” Sợ Tần Phong bị bỏng, Lâm Vũ Mặc vội càng nhận lấy chén canh.

Nhìn dáng vẻ Lâm Vũ Mặc cẩn thận bưng chén canh đặt lên bàn, trong lòng Tần Phong tràn đầy cảm động. Một đại tổng giám đốc như hắn lại đang ở nhà giúp cô nấu cơm, chuyện này nếu nói ra, sợ rằng sẽ không ai tin được mất.

Lâm Vũ Mặc đem cô ôm ngồi lên đùi hắn, nhẹ nhàng hôn cô, cười nói với cô: “Tiểu Phong Nhi, mới vừa rồi mẹ có gọi điện thoại tới, nói là đã chọn được ngày kết hôn. Là 28 tháng này.”

Tần Phong vừa nghe, kinh ngạc nhìn hắn: “Mặc, sao lại sớm như vậy a? Chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày đó rồi.”

“Một chút cũng không sớm! Anh còn muốn cưới em ngay hôm nay nữa kìa.” Lâm Vũ Mặc cười nói.

Hôn lễ của hắn cùng Tiểu Phong Nhi, hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh, tránh cho đêm dài lắm mộng. Mặc dù Tiểu Phong đã cự tuyệt Đường Chá, mà chọn hắn nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng. Hắn sợ Tiểu Phong Nhi sẽ đột nhiên thay đổi tâm ý, theo Đường Chá rời đi.

Nếu chuyện như vậy xảy ra, hắn không chắc người đã sớm trúng độc của Tiểu Phong Nhi là hắn, có thể chống đỡ được.

Cho nên trước khi chuyện đó xảy ra, hắn nhất định phải cưới cô càng sớm càng tốt, ở trên người cô dán lên nhãn của Lâm Vũ Mặc hắn, như vậy hắn mới có thể an tâm.

“Mặc, em cũng sẽ không chạy mất, anh không cần phải gấp gáp như vậy.” Tần Phong cười hì hì vỗ vỗ khuôn mặt điển trai của Lâm Vũ Mặc. Cô biết hắn vẫn còn lo lắng vì chuyện của Đường Chá, cho nên hắn mới vội vàng tìm một sự bảo đảm.

“Ừm, anh tin tưởng Tiểu Phong Nhi.” Lâm Vũ Mặc đem cô ôm thật chặt trong ngực.

Không khí ấm áp, hạnh phúc chậm rãi bao quanh hai người đăng lẳng lặng ôm nhau, ai cũng không nguyện buông đối phương ra trước.

Trong phòng cao cấp tại khách sạn Hilton, nhân viên tập đoàn Lâm thị vui mừng chúc phúc cho Tổng giám đốc cảu bọn họ, không khí hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Sau khi thưởng thức một ly nước ép trái cây, Tần Phong đứng lên, cưới hướng mọi người nói: “Thật xin lỗi, tôi đi toilet một chút.”

Lý bí thư quan tâm hỏi: “Vân tổng giám, có muốn tôi đi cùng cô không?”

“Không cần.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần phong toát ra nụ cười kiều diễm, nói với Lý bí thư. “Tôi chỉ đi toilet một chút mà thôi, không có chuyện gì đâu. Các bạn cứ tiếp tục đi, cứ tự nhiên chọn món, dù sao cũng có người bỏ tiền hộ chúng ta!”

“Hắc hắc he he, chúng tôi biết rồi.” Lý bí thư cười gian nói. “Chúng tôi nhất định sẽ tận lực thay tổng giám đốc xài hết tiền.”

Tần Phong cười nhìn bọn họ một lượt rồi mới bước ra khỏi phòng.

Khi cô đi ra từ nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy một nhân viên phục vụ bưng một chai Whisky đi vào một căn phòng khác. Tần Phong vốn không định nhìn vào nhưng khi cô nghe thấy giọng nói quen thuộc từ trong phòng truyền ra thì bước chân cô không khỏi dừng lại tại chỗ.

“Sao lại chậm như vậy? Bất quá chỉ yêu cầu các người mang lên hai chai rượu, thế nhưng cũng đi hết cả nửa ngày.” Nam nhân trong phòng, trên người mặc một bộ tây trang màu đen, đưa lưng về phía cửa, đùng đùng nổi giận với nhân viên phục vụ.

“Vị tiên sinh này, không phải chúng tôi không muốn mang rượu lên cho ngài, nhưng ngài đã uống cả ngày rồi, ngài không nên uống nữa.” Nhân viên phục vụ có chút khó xử nhìn ly rượu trên bàn nói.

“Ít lôi thôi dài dòng đi, để rượu xuống rồi cút ngay!” Nam nhân kia lãnh khốc quát nhân viên viên phục vụ.

Nhân viên kia không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đem bình rượu đặt lên bàn, sau tựa như chạy nạn mà chạy ra khỏi phòng.

Tần Phong đứng ngoài cửa, rơi nước mắt nhìn bóng lưng quen thuộc, trong miệng thì thầm: “Đường Chá!”

Thì ra người ngồi bên trong phòng chính là người bị Tần Phong cự tuyệt, Đường Chá. Trước mặt hắn bày đầy vỏ chai, phần lớn đã trống không, chỉ còn vài chai chưa mở nắp. Chỉ thấy hắn mở một chai Whisky, đem rượu trong bình ừng ực uống từng ngụm lớn như thể đó không phải là Whisky cay nồng, mà là nước khoáng không có chút mùi vị gì. Vừa uống còn không ngừng kêu Tiểu Phong Nhi, bóng lưng cô độc thoạt nhìn vô cùng thê lương, làm cho người ta nhìn vào nhịn không được chua xót trong lòng.

Tần Phong nhìn hắn như vậy, không nhịn được nữa, xông vào trong phòng, đứng ở sau lưng Đường Chá, đoạt lấy chai rượu trong tay hắn, nghẹn ngào nói: “Đường Chá, đừng uống nữa.”

“Phong Nhi!” Nghe thấy thanh âm của cô, Đường Chá cứng người lại, hắn không thể tin vào tai mình, cho là mình nghe nhầm. Phong Nhi sao có thể ở bên cạnh hắn, cô không phải đang ở cùng Lâm Vũ Mặc sao?

Buổi sáng mới vừa rời giường, hắn liền thấy tin tức cô sắp gả cho Lâm Vũ Mặc trên báo. Nản lòng thoái chí, hắn chôn mình trong hầm rượu, cố gắng dùng cồn rượu làm tê dại trái tim đang âm ỉ đau đớn trong lồng ngực.

Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngày hôm qua, Tiểu Phong tuyệt tình theo Lâm Vũ Mặc rời đi, để lại hắn cô đơn đứng trong sân trường, thậm chí ngay cả khi hắn đưa khuyên tai ngọc cho cô, cô cũng nói không cần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.