Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 52: Chương 52




Chuyện cũ như ngày hôm qua, như hiện rõ mồn một trước mắt, tất cả những gì đã trải qua, hạnh phúc, ngọt ngào, khổ sở, bi thương, tựa như một cuốn phim quay chậm thoáng qua trước mắt cô.

Cuộc sống giống như một vở kịch,

Có người cười,

Có người khóc,

Tại sao cô luôn là người phải khóc?

Không được khóc nữa,

Nước mắt Tần Phong không đáng vì nam nhân mà chảy,

Tần phong không ngừng lau nước mắt đã sớm trào dâng trong hốc mắt, cố gắng làm mình tỉnh táo lại.

Nhưng bi thương trong lòng đâu phải cứ nói quên là quên được?

Gió lớn đột nhiên gào thét vọt vào trong nhà, thổi bay từng tầng rèm cửa bằng lụa mỏng, phất vào mặt cô.

Mưa gió nổi lên,

Đây là ông trời vì cô mà khóc sao?

Tần Phong xoay người chạy vào trong màn mưa, hướng về phía mặt biển sóng lớn dữ dội mà hô to: “Lâm Vũ Mặc, tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh!”

Rốt cuộc sau khi kiệt sức, cô quỳ rạp trên bờ cát, mặc cho nước mắt điên cuồng tuôn rơi: “Tại sao? Tại sao tôi lại yêu anh sâu đậm như vậy?”

Nước mưa không lưu tình rơi trên thân thể mong manh của cô, gió lớn cuốn theo cát đánh vào mặt cô, nhưng cô lại hoàn toàn không cảm thấy đau.

Cơn đau này sao có thể bì kịp nỗi đau trong lòng cô?

Trên bờ cát không người, gió mưa điên cuồng vũ động, thấm ướt dáng người nho nhỏ trông cô đơn như vậy.

Một mảnh thê lương,

Khiến người ta nhìn vào nhịn không được chua xót.

Khi Trần Bưu tới biệt thự, liền thấy dáng người nhỏ yếu ớt. lẳng lặng nằm trên giường, gương mặt tiều tụy vô cùng.

“Phong lão đại, em bị bệnh sao?” Hắn vội vàng đưa tay đặt lên trán Tần Phong, đau lòng nói: “Bị sốt rồi.”

Hắn lập tức lấy điện thoại ra, gọi bác sĩ riêng, bảo đối thương nhanh chóng tới biệt thự.

Ngồi xuống bên giường, hắn thương tiếc vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô hỏi: “Phong lão đại, sao em lại không biết thương tiếc thân thể chính mình thế hả? Bệnh nặng thành như vậy, cũng không báo Bưu ca một tiếng.”

“Bưu ca. Em không sao.” Tần Phong lắc đầu, nén lệ mà nói.

“Cái người này, sao lại không biết chăm sóc chính mình, bảo anh sao có thể để em ở chỗ này một mình, không bằng em chuyển về trụ sở của bang ở đi.” Trần Bưu không yên tâm nói.

“Bưu ca, một mình em ở lại đây rất tốt, anh đừng lo lắng. Chỉ là hôm qua em không cẩn thận dính ít nước mưa nên mới như vậy.” Tần Phong giùng giằng ngồi dậy, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nụ cười kia làm cho người ta nhìn mà thấy chua xót: “Còn nữa, em là người ngoài, sống ở trong bang không tiện.”

“Phong lão đại!” Trần Bưu bất mãn hô. “Thanh Phong bang nếu không có em, căn bản sẽ không có ngày hôm nay. Vị trí bang chủ này vốn thuộc về em, là em một mực từ chối. Anh không muốn làm bang chủ nữa, em tự mình làm đi, anh muốn về hưu!”

“Hì hì hì. Bưu ca, sao anh lại đáng yêu như thế chứ? Thanh Phong bang vốn chính là của anh, sao anh có thể về hưu được? Còn nữa, em chỉ là đưa ra vào chủ ý giúp anh mà thôi, lại không có thực lực gì, sao anh lại nghĩ muốn giao Thanh Phong bang cho em chứ?” Tần Phong bị lời nói của Trần Bưu chọc cười không ngừng, nụ cười đã từng biến mất lại trở về trên giương mặt cô, Trần Bưu rốt cuộc cũng thấy yên lòng.

“Phong lão đại không xuống núi, vậy anh cũng không có biện pháp.” Trần Bưu làm bộ bất đắc dĩ thở dài.

Đúng lúc này, bác sĩ hùng hục chạy vào, hắn khám cho Tần Phong rồi kê thêm ít thuốc an thai.

Sau khi bác sĩ đi rồi, Trần Bưu ở lại, tự mình chăm sóc Tần Phong, cho đến khi thân thể cô hoàn toàn khôi phục.

Một hôm, Trần Bưu cầm một sấp tài liệu đi vào thư phòng, giao cho Tần Phong tra duyệt: “Phong lão đại, theo như chúng ta điều tra được, phát hiện bọn họ âm thầm buôn lậu xe hơi. Nhưng tình huống cụ thể chúng ta còn chưa nắm rõ, em xem, chúng ta có nên đánh vào nội bộ công ty bọn họ hay không?”

“Đánh vào nội bộ?” Tần Phong suy nghĩ một chút,cười nói với Trần Bưu: “Bưu ca, chủ ý này không tệ. Bọn họ gần đây có tuyển nhân viên không?”

“Nghe nói Thẩm thị đang tuyển thư kí tổng giám đốc, nhưng huynh đệ trong bang làm hộ vệ thì được chứ thư ký tổng giám đốc thì chịu thua a.” Trần Bưu gãi ót, ngượng ngùng nói.

“Thư ký tổng giám đốc? Đây đúng là một cơ hội để tiếp cận Thẩm Tử Văn.” Nhãn châu Tần Phong xoay động, nảy ra ý hay: “Bưu ca, anh xem em đi có được không?”

“Phong lão đại!” Trần Bưu mãnh liệt lắc đầu, không đồng ý nói: “Không được! Anh không thể để em mạo hiểm?! Anh không đồng ý.”

“Bưu ca, anh xem em tinh thông ngoại ngữ, tin học cũng có thể vận dụng tốt. Trong bang ngoại trừ em, còn có ai có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này? Nhiệm vụ rắc rối này không phải em thì không ai làm được.” Tần Phong không chấp nhận bị hắn cự tuyệt.

“Phong lão đại, chuyện này rất nguy hiểm a, anh không thể để em đi.” Trần Bưu đau lòng nói.

“Cứ quyết định như vậy đi, trong bang em là lớn nhất, hi hi hi, Bưu ca, việc này không thể chậm trễ, em đi hóa trang một chút, lát nữa em đi nộp đơn.” Tần Phong phe phẩy đuôi ngựa, hưng phấn rời khỏi thư phòng.

Thời điểm cô xuất hiện trở lại, Trần Bưu cũng sắp không thể nhận ra cô.

Chỉ thấy Tần Phong đem tóc dài vấn lên, đeo thêm một bộ tóc giả, tóc xoăn xỏa tung trên vai có vẻ tương đối hài hòa. Mà đôi mắt to long lanh của Tần Phong núp sau một cái kính gọng vàng, trên môi điểm thêm son hồng, trên mặt trang điểm đậm, hoàn toàn không giống Tần Phong thanh thuần khả ái trước kia, ngược lại biến thành một cô nàng công sở diễm lệ.

Nếu không quen biết cô, thật đúng là không nhận ra, đây lại là Tiểu Phong Nhi của chúng ta!

Tần Phong xoay một vòng trước mặt Trần Bưu, cười meo meo nói: “Bưu ca, thế nào? Đẹp không?”

“Một chút cũng không giống em.” Trần Bưu trợn to hai mắt, có vẻ trì độn nói.

“Hi hi hi, em chính là muốn hiệu quả như vậy. Em đương nhiên không thể để bọn họ nhận ra em được.” Tần Phong lấy một phần hồ sơ cũng bằng cấp có tên Ngô Mỹ Lệ từ trong ngăn kéo. “Đúng rồi, Bưu ca, ở bên ngoại tuyệt đối không được gọi em là Tần Phong, gọi em là Ngô Mỹ Lệ, anh hiểu không?”

“Ngô Mỹ Lệ?” Trần Bưu không hiểu nhìn cô.

“Đây là tên thân phận mới của em.” Tần Phong cười hì hì nói.

“Nha!” Trần Bưu gật đầu. Hóa ra là vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.