Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 60: Chương 60




Tần Phong bị đám người chen lấn nghênh đón Thẩm Kiệt đẩy ra xa, cho nên cô chỉ có thể xa xa nhìn Kiệt ngày một thành thục, lặng lẽ rơi nước mắt. Kiệt là người thân nhất của cô trên thế giới này a, nhưng cô lại không thể tiến lên ôm hắn.

Cô đau lòng, đang muốn cúi đầu rời khỏi, lại bị một đôi tay ôm chặt lấy từ phía sau.

Một thanh âm hưng phấn hô to: “Phong Nhi, em đến đón anh sao?”

Là thanh âm của Đường Chá, hắn đã trở lại?

Tần Phong không khỏi vui mừng xoay người lại, hô to: “Đường Chá!” liền lập tức ôm lấy cổ hắn.

“Phong Nhi! Anh đã về.” Đường Chá kích động ôm chặt lấy Tần Phong.

“Thân thể bác trai đã bình phục rồi sao?” Tần Phong quan tâm hỏi. Đường Chá rời đi là vì cha hắn đột nhiên bệnh tim tái phát, hắn phải vội vã quay về Canada.

“Ừm, đã xuất viện được mấy ngày rồi!” Đường Chá gật đầu, cằm gác lên đầu vai cô mà nói.

Rốt cuộc có thể ôm Phong Nhi vào ngực rồi, những ngày tại Canada, hắn nhớ cô đến phát điên. Không thể nhìn thấy Phong Nhi, không thể ôm Phong Nhi, trong tim hắn thật khổ sở. Hắn thật muốn lập tức bay về Đài Loan, bay đến bên người Phong Nhi a. Nhưng có nói gì ba cũng không chịu thả hắn, kiên quyết muốn hắn guips xử lý chuyện công ty. Vì công sự, hắn không thể không nán lại thêm mấy ngày.

Rốt cuộc mọi chuyện cũng được xử lý ổn thỏa, hắn mới từ biệt ba, trở về thành phố A.

Không ngờ vừa xuống máy bay, lại nhìn thấy người yêu thương nhớ đã lâu, vì vậy hắn tràn đầy hưng phấn xông lên phía trước ôm lấy cô thật chặt.

Có thể ôm Phong Nhi lần nữ, hắn cảm thấy thật hạnh phúc a!

“Bác trai khỏe mạnh trở lại, thật là tốt quá!” Tần Phong vừa nghe Đường phụ đã xuất viện, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng thay Đường Chá.

“Phong Nhi, hai chúng ta tâm ý tương thông sao? Em thế nhưng lại đến đón anh!” Đường Chá kích động nói.

“Đường Chá, em….” Nhìn gương mặt tha thiết của hắn, Tần Phong ngượng ngùng không dám nói thật cho hắn biết. Nếu cô nói với Đường Chá, cô đến để xem Kiệt, trong lòng Đường Chá nhất định sẽ rất khổ sở.

Cho nên cô lựa chọn trầm mặc, như vậy sẽ không làm Đường Chá tổn thương rồi.

“Phong Nhi, anh ngồi máy bay mưới mấy tiếng, vừa mệt lại vừa đói, đi thôi, theo anh về khách sạn.” Đường Chá nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đi ra khỏi sân bay.

“Đường Chá, chẳng lẽ trên máy bay anh không ăn cơm à?” Tần Phong có chút đau lòng hỏi.

“Thức ăn trên máy bay quả thực khó ăn chết, anh thà bị đói bụng cũng không cần ăn cái loại thức ăn này.” Đường Chá quay đầu lại, một bộ đáng thương hề hệ nói.

“Vậy chúng ta đi mau đi.” Tần Phong nghe vậy, lập tức kéo tay Đường Chá đi ra khỏi phi trường.

Nghe Đường Chá nói vậy, cô rất đau lòng.

Đường Chá đi sau, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, gương mặt hạnh phúc bị Tần Phong dắt đi.

Xem ra Phong Nhi vẫn còn rất quan tâm đến mình, vừa nghe mình đói bụng, vẻ mặt cô hiện lên đau lòng, một chút cũng không giống đang giả vờ, rõ ràng là có quan tâm mình.

Như vậy, hắn còn có hi vọng đi?

Trong lòng Đường Chá không khỏi chờ mong, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn.

Ha ha ha! Phong Nhi, em chờ tiếp nhận thế tấn công của anh đi!

Anh nhất định sẽ đánh bại Lâm Vũ Mặc trong lòng em! Chờ em trở thành cô dâu của anh!

Ngay sau khi bọn họ rời đi, một nữ nhân đi ra từ trong đám người, là Vương tỷ, chỉ thấy cô lưu loát lấy điện thoại di động ra gọi cho lão đại: “Bưu ca, Tần tiểu thư gặp được bằng hữu, nên rất an toàn. Tôi có cần đi theo nữa không? Vâng, thuộc hạ hiểu.”

Vương tỷ sau khi ngắt điện thoại, lập tức lẩn vào trong đám người, tựa như lúc đến, im hơi lặng tiếng.

Lại nói đến hai người Đường Chá và Tần Phong, lúc này hai người đang ngồi trong một nhà hàng Tây ưu nhã, cũng ăn cơm. Ăn cơm xong, Đường Chá liền ôm lấy Tần Phong, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, si mê nhìn cô nói: “Phong Nhi, để anh nhìn em một chút. Những ngày qua không nhìn thấy em, anh sắp muốn điên rồi!”

“Đường Chá, Phong Nhi cũng rất nhớ anh!” Tần phong cảm động nói. Sự che chở cùng yêu thương Đường Chá dành cho cô, cô luôn nhớ kĩ trong lòng. Kể từ sau khi hắn trở về Canada, bên cạnh cô ít đi một người thật lòng quan tâm cô, yêu thương cô, thiếu một người bằng hữu để giãi bày tâm sự, cho nên cô rất quý trọng những lúc ở bên cạnh Đường Chá, nhớ kĩ những lúc hắn đối tốt với cô.

Đường CHá nghe xong, ôm chặt cô vào trong ngực, kích động nói: “Phong Nhi, chỉ cần những lời này của em là đủ rồi! Chỉ cần trong lòng Phong Nhi có Đường Chá, Đường Chá đã rất thóa mãn.”

“Đường Chá!” Tần Phong dựa vào ngực hắn, trong lòng cảm động. “Đường Chá, Phong Nhi không đáng để anh đối xử tốt với em như vậy. Là Phong Nhi không đợi anh, là Phong Nhi thay lòng, Phong Nhi là một cô gái hư, tất cả đều là lỗi của Phong Nhi. Sao anh không trách em dù chỉ là một chút?”

Đường Chá dùng ngón tay chặn trước môi Tần Phong, thâm tình nhìn cô nói: “Phong Nhi, đừng nói như vậy, tất cả đều là do số mệnh, là số mệnh khiến chúng ta bỏ lỡ lẫn nhau. Đường Chá không oán Phong Nhi, Bởi vì Phong Nhi cũng không biết Đường Chá sẽ trở về tìm em. Cho nên Phong Nhi, em đừng tự trách mình, Phong Nhi không phải cô gái hư, Phong Nhi là bảo bối trong lòng Đường Chá. Mặc dù trước kia chúng ta bỏ lỡ nhau nhưng chúng ta còn có tương lai a. Tương lại chúng ta cũng nhau trải qua có được không?”

“Đường Chá, tha thứ cho em.” Tần Phong cảm thấy hốc mắt mình đã cay cay, cô khóc vì bị Đường Chá làm cho cảm động, trong lòng lại đau lòng khôn nguôi. Cô bây giờ, không muốn tiếp nhận thêm một tình yêu mới nào nữa. “Chúng ta cứ giống như bây giờ, làm một đôi bạn tốt không được sao?”

“Không được, Phong Nhi, em biết rõ anh muốn nói gì, tại sao lại đem quan hệ của chúng ta chặn ở mức bạn bè?” Đường Chá nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, vì cô lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi, không đồng ý nói.

“Nhưng mà, Đường Chá em…” Tần Phong vừa định nói tiếp, liền bị Đường Chá chặn miệng.

“Không có nhưng nhị gì hết, Phong Nhi, anh yêu em. Anh muốn cưới em làm vợ. Em hãy rời khỏi Lâm Vũ Mặc, đến bên anh đi. Anh sẽ yêu em, thương em cả đời.” Lời nói thâm tình của Đường Chá truyền vào trong tai Tần Phong rõ ràng như thế, khiến cô vừa cảm động lại vừa khó xử.

Đối với Lâm Vũ Mặc, trong lòng cô lúc này vẫn là yêu hận đan xen, cô có thể tiếp nhận tình cảm của Đường Chá sao?

Trong lòng cô thủy chung vẫn không có đáp án.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.