“Cái gì? Tiểu Phong Nhi, em dám làm nữ nhân của ngưới đán ông khác thử xem!” Lâm Vũ Mặc bị lời của Tần Phong học giận. Hắn không cách nào nhìn bộ dáng Tiểu Phong Nhi nằm phía dưới kẻ khác, ngay cả tưởng tượng thôi cũng khiến hắn không chịu nổi.
“Tôi sẽ đi cùng Đường Chá. Tôi muốn làm nữ nhân của anh ấy.” Tần Phog giận dỗi nói. Nhưng lời ccuar cô còn chưa nói hết, môi đỏ mọng liền bị Lâm Vũ Mặc hung hăng chặn lại.
“Em mau buông tha ý niệm này đi.” Lâm Vũ Mặc bá đạo nói.
Đời này, nam nhân đứng bên cạnh Tiểu Phong Nhi nhất định phải là hắn, nam nhân khác đừng hòng mơ tưởng.
Đường Chá là cái gì?
Nếu tên kia lợi hại thì đã sớm thu phục được Tiểu Phong nhi rồi.
Nhưng sự thật thì sao, lâu như vậy rồi tên kia vẫn không thể lấy được cô, chứng tỏ người Tiểu Phong Nhi yêu chỉ có Lâm Vũ Mặc hắn, hắn sẽ không để cho bất cứ ai đụng vào một ngón tay của Tiểu Phong Nhi.
Nụ hôn của Lâm Vũ Mặc mang theo ham muốn chiếm giữ cực mạnh, như thể muốn đem cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Phong Nhi nuốt xuống. Lưỡi hắn cường thế xông vào miệng cô, nâng lên sóng to gió lớn, khiến Tần Phong không tự chủ trầm mê trong đó. Môi hắn nhiệt tình hôn, tay hắn cũng không an phận, mò vào trong áo cô, nhiệt tình xoa nắn.
Đã bao lâu?
Hình như là gần hai tháng rồi, chưa có ai hôn cô. Cho dù là Đường Chá, mặc dù hắn yêu cô sâu đậm, nhưng cũng rất tôn trọng cô, chưa từng chạm đến môi cô.
Lòng cô đang run rẩy, vì nụ hôn cuồng nhiệt của hắn mà say mê.
Thân thẻ cô bị bàn tay Lâm Vũ Mặc trêu chọc khiến nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, mọi tế bào đều bị hắn kích hoạt. Xem ra, dù lòng cô không muốn tiếp nhận Mặc nhưng thân thể cô lại phản bội lại tâm cô, tự giác dựa vào Lâm Vũ Mặc, khẽ giãy giụa, khát vọng nhiệt tình của hắn.
“Tiểu Phong Nhi, em cũng muốn anh phải không?” Lâm Vũ Mặc nhìn bộ dáng Tần Phong say mê, kiêu ngạo nói. Tiểu Phong Nhi của hắn hiện tại dường như vô cũng bất mãn, như đang đợi hắn trìu mếm yêu cô.
Ha ha ha!
Tiểu Phong Nhi, đừng gấp gáp, anh không phải đã tới rồi sao?
“Tôi, tôi mới không muốn anh.” Tần Phong thở dốc kịch liệt, phủ nhận sự thực cô đã động tâm.
Cô vẫn không cách nào kiểm soát thân thể mình trước hắn!
Chỉ cần Lâm Vũ Mặc khiêu khích, sé lập tức hưng phấn, mong đợi hắn yêu cô.
Cô không muốn làm một Tần Phong như vậy, làm một Tần Phong mất đi năng lực tự kiềm chế.
Tần Phong là cô, là người có thể đem tất cả xoay trong lòng bàn tay, cô sao có thể vì một người đàn ông mà rối loạn tân trí?
“Ha ha ha, Tiểu Phong Nhi, sợ rằng không kịp rồi, em chỉ có thể muốn anh!” Lâm Vũ Mặc hả hê cười, đang muốn tấn công thân thể cô, nhưng lúc này, Tần Phong đột nhiên giơ chân lên, hung hăng đem Lâm Vũ Mặc chưa có sự chuẩn bị đã xuống giường.
“Tiểu Phong Nhi?” Lâm Vũ Mắc sững sờ ngồi dưới đất, bất mãn hướng Tần Phong hô.
Hắn thật không nghĩ đến hào hứng của hắn lại bị đối xử như vậy, bị Tiểu Phong Nhi một cước đá xuống đất.
“Ha ha ha!” Tần Phong nhìn hắn cười vui vẻ. Bộ dáng Lâm Vũ Mặc thật nhếch nhác a, thử nghĩ xem, một tổng giám đốc cuống ngạo như hắn thế nhưng cũng có ngày giống như một chú chó nhỏ đáng thương, ngồi trên đất nhìn cô, lại bày gia bộ dáng đáng thương kháng nghị, thật là cười chết người.
Lâm Vũ Mặc đứng lên, xoa cái mông có chút đau, khuôn mặt tà mị nhích tới gần Tần Phong đang cười duyên, trong thanh âm mang theo nồng đậm mị hoặc. “Tiểu Phong Nhi thân ái, em còn dám cười! Xem anh trừng phạt em như thế nào!”
Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, không để ý cười cợt, cuống quít chạy ra bên ngoài, nhưng còn chưa chạy được bao xa, đã bị Lâm Vũ Mặc ôm lấy từ phía sau.
“Anh buông ra!” Bị hắn ôm lơ lững giữa không trung, Tần Phong không ngừng đá hai chân, muốn thoát ra khỏi móng vuốt của hắn. Nhưng Lâm Vũ Mặc làm sao có thể để cô được như nguyện, bàn tay hắn nâng cô lên cao, nhanh chân đi tới bên giường.
Bởi vì Tần Phong đang mang thai nên hắn cẩn thận từng li từng tý, vòng qua bụng cô, không dám dùng sức quá. Nhưng Tần Phong lại không biết dụng ý của hắn, không ngừng giãy giụa. Sợ thương tổn đến cô, hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ một cái lên cằm cô , uy hiếp nói: “Đừng động đậy, nếu em còn tiếp tiếp tục động, anh liền giải quyết em tại chỗ.”
“Anh dám!” Tần Phong phồng má tức giận nói.
“Ha ha ha!” Lâm Vũ Mặc cuống ngạo nở nụ cười. “Anh và em đã sớm thân mật rồi, Tiểu Phong Nhi, em nói anh còn có cái gì không dám làm?”
“Hừ!” Tần Phong tức giận hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa.
Lâm Vũ Mặc cười khẽ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Cút ngay, cách xa tôi một chút!” Tần Phong trọn mắt nhìn hắn môttj cái, liền quay lưng lại, không thèm nhìn hắn nữa.
Chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, lòng cô sẽ bị hắn làm ảnh hưởng.
Cô mới không cần như vậy.
Lâm Vũ Mặc đã không vòn là nam nhân của một mình cô, Tiểu Phong Nhi cô sẽ không
thương hắn nữa, cũng sẽ không muốn hắn.
Cho nên cô xoay người lại, không nhìn thấy hắn, cô sẽ không nghĩ về hắn nữa.
“Tiểu Phong Nhi, chuyện này sợ rằng không có khả năng rồi.” Lâm Vũ Mặc ôm lấy Tần Phong từ phía sau, bàn tay vươn tới bụng cô, mập mờ nói: “Em là mẹ của con anh, em đừng giận anh nữa có được không?”
Lâm Vũ Mặc còn chưa dứt lời, Tần Phong đã phát hỏa, cô không vui quát: “Anh chạy đến nhà tôi làm gì? Sao không trở về ôm ấp ôn nhu hương của anh đi? Chắc trong nhà anh đã có sãn nữ nhân làm ấm giường cho anh rồi chứ gì?”
Nghe ra vị chua nồng nặc trong giọng nói của cô, Lâm Vũ Mặc nở nụ cười, xem ra Tiểu Phong Nhi của hắn đang ghen nha!
“Tiểu Phong Nhi, anh chỉ muốn em làm ấm giường cho anh, em cùng anh trở về được không?” Lâm Vũ Mặc tựa vào bên tai Tần Phong, tà mị nói khẽ.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tiểu Phong Nhi trợn mắt, bất mãn nói.
“Ưm, tiểu Phong Nhi, anh bị em làm tổn thương rồi, chì vì em, hai tháng nay anh thủ thân như ngọc a! Không ngờ em thế nhưng không quan tâm anh.” Lâm Vũ Mặc đáng thương nháy mắt nói.
“Đúng, tôi không quan tâm anh, cũng không cần anh, nếu anh hiểu chyện thì mau cút đi!” Tần Phong xoay người lại, tức giận nhìn Lâm Vũ Mặc.
“Tiểu Phong Nhi. Đừng tức giận, ảnh hưởng đến thân thể, bảo bảo cũng sẽ khổ sở.” Lâm Vũ Mặc nhìn cô tức giận thở hổn hển, vội vàng an ủi ci.
“Hừ! Không cần anh lo!” Tần Phong lạnh lùng nói. “Con là của tôi, của một mình tôi, anh đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên hai mẹ con tôi.”