Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 74: Chương 74




Hôm nay là ngày kết hôn của Tần Phong và Đường Chá, sáng sớm cô đã lên xe hoa đi đến giáo đường. Tâm tình có chút khẩn trương, Tần Phong mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, ngồi trong phòng chờ dành cho cô dâu. Một lát nữa sẽ có thợ trang điểm đến để trang điểm cho cô.

Chờ cả ngày, cũng chẳng thấy ai đến, vì vậy Tần Phong đẩy cửa phòng chờ ra, định đi ra ngoài hóng mát một chút. Cô mới vừa đi một đoạn ngắn thì nghe được cuộc trò chuyện khó hiểu của Đường Thanh Vân và Mã Diễm Lệ.

Mã Diễm Lệ có chút lo lắng hỏi "Thanh Vân, anh nói xem bọn họ sẽ xử lí chúng ta ra sao?"

Mặt Đường Thanh Vân âm ngoan nói: "Bọn họ dám?"

"Nhưng mà, Thanh Vân, vạn nhất có chuyện, chỉ sợ không may, nếu bọn họ nói chuyện của hai chúng ta ra ngoài, chúng ta thật sự chịu không nổi rồi." Mã Diễm Lệ xoa xoa tay nói. "Hiện tại Đường Chá lại không nghe lời, nhất định cưới Tần Phong làm vợ. Chuyện này…"

Tần Phong nghe được lời của bọn họ cảm thấy vô cùng kì quái, bọn họ đang nói chuyện gì thế, lại liên luỵ đến cô là sao?

"Cũng đúng, việc đời khó liệu." Đường Thanh Vân có chút bận tâm nói.

"Thanh Vân, nếu không, chúng ta bảo người đi phản đối bọn họ." Mã Diễm Lệ đột nhiên đưa tay làm dấu giết người, trong ánh mắt tràn đầy tia ác độc.

Tần Phong đột nhiên hiểu động tác tay Mã Diễm Lệ là có ý gì, không khỏi kinh hãi nghĩ: "Cái người Mã Diễm Lệ này lòng dạ thật độc ác, bọn họ đang muốn giết ai vậy? Bọn họ mới vừa còn nhắc tới mình và Đường Chá, không phải là muốn giết mình chứ?"

Nghĩ đến đây, lòng Tần Phong tràn đầy lo lắng. Cha của Đường Chá hình như cũng không phải người lương thiện, chắc chắn cô và anh phải cẩn thận.

Cái mạng của cô tuy nhỏ nhưng rất quý giá, không thể để cho người ta tùy tiện làm tổn thương!

Cô quyết định trở lại phòng chờ đám cưới, không muốn đi ra ngoài nữa.

Chỉ chốc lát sau, liền có vài người đi vào, bao gồm người chịu trách nhiệm quần áo, thợ trang điểm, còn có một số nhân viên giúp đỡ. Tay chân bọn họ vô cùng nhanh nhẹn, biến Tần Phong trở thành một cô dâu lộng lẫy chỉ trong chớp mắt.

Khi khúc quân hôn được hát lên, Đường Chá đã đứng trong lễ đường đợi cô, đôi mắt Đường Chá cứ nhìn thẳng vào cô. Dáng vẻ xinh đẹp này của cô làm cho Đường Chá chết mê rồi, khiến cho anh chẳng thèm quan tâm đến xung quanh nữa.

Khi Tần Phong bước tới bên cạnh anh, anh lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Tần Phong, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào cô, thâm tình nói: "Phong Nhi, em thật đẹp."

Tần Phong ngượng ngùng đến gần lỗ tai Đường Chá, nhẹ nhàng nói: "Đường Chá cũng thật anh tuấn."

"Anh yêu em!" Đường Chá si tình nói.

"E hèm!" Cha xứ đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, cắt đứt cử chỉ tình tứ của hai người bọn họ.

Đường Chá vội vàng thẳng lưng, chờ Cha xứ chủ trì hôn lễ.

Cha xứ nhìn đôi kim đồng ngọc nữ, liền ngẩng đầu lên, hướng về phía tất cả quan khách hỏi: "Các vị đang ngồi đây, có ai phản đối đám cưới này không?"

Mọi người trong lễ đường trở nên im lặng, không ai mở miệng nói chuyện.

Vì vậy Cha xứ lại tiếp tục nói: "Nếu không có ai phản đối, như vậy tôi xin tuyên bố."

Lời Cha xứ còn chưa nói xong, liền có một thanh niên trẻ tuổi xông vào lễ đường, cậu hô to: "Chị Tiểu Phong, đừng! Cầu xin chị đừng lấy anh ấy!"

Nghe được giọng nói của Thẩm Kiệt, Tần Phong kinh ngạc quay người lại, nhìn về phía người em trai đã hai tháng chưa gặp mặt, chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn của cậu ta là vẻ lo lắng. Lồng ngực cậu đập phập phồng, hình như đã phải chạy một đoạn đường dài để đến đây.

"Kiệt, em đến tham gia hôn lễ của chị sao?" Tần Phong có chút kích động nhìn Thẩm Kiệt hỏi. Hai người cũng đã lâu chưa gặp nhau rồi.

"Chị Tiểu Phong, em yêu chị! Chị gả cho em đi! Đừng gả cho Đường Chá. Em sẽ yêu chị hơn cả anh ta!" Thẩm Kiệt bước tới cạnh Tần Phong, si tình nói.

"Kiệt, không phải chị đã nói rồi sao? Chị chỉ có thể xem em là em trai của chị mà thôi. Làm sao chị lại có thể gả cho em trai của mình?" Tần Phong có chút áy náy nhìn Thẩm Kiệt. Cô biết Thẩm Kiệt yêu cô, nhưng cô không thể cho cậu một tình yêu mà chỉ xem cậu như em trai, căn bản đó là tình cảm gia đình.

"Chị Tiểu Phong!" Thẩm Kiệt luống cuống, buổi sáng cậu vừa đọc được tin tức trên báo nói hôm nay Tần Phong và Đường Chá sẽ kết hôn. Vì vậy cậu bỏ cả buổi họp báo, chỉ vì chạy đến ngăn cản hôn lễ này! Nhưng chị Tiểu Phong hình như cố ý muốn gả cho Đường Chá. Vậy còn cậu phải làm thế nào?

"Kiệt, em ngồi cùng mọi người tham gia hôn lễ của chị đi." Tần Phong chỉ vào một chỗ ngồi còn trống, nói với Thẩm Kiệt.

"Chị Tiểu Phong.” Trầm Kiệt hồn bay lạc phách nhìn hai người đang đứng trong lễ đường, nỗi khổ trong lòng sắp đi đến cùng cực.

Cha xứ tiếp tục nói: "Nếu không có ai phản đối, chúng ta tiếp tục."

Cha xứ đối mặt Đường Chá, trang trọng nói: "Đường Chá, con có nguyện ý cưới cô gái xinh đẹp bên cạnh con làm vợ hợp pháp của mình không? Con sẽ yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, giống như đó chính là cuộc sống của mình. Trong cuộc đời này, bất luận nghèo khó hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, thủy chung với cô ấy, tương thân tương ái, cho đến ngày rời khỏi thế giới này?"

Đường Chá nghiêm nghị nói: "Con nguyện ý!"

Cha Xứ lại tiếp tục hỏi Tần Phong: "Tần Phong, con có nguyện ý cưới đàn ông bên cạnh con làm chồng hợp pháp của mình không? Con sẽ yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, giống như đó chính là cuộc sống của mình. Trong cuộc đời này, bất luận nghèo khó hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, thủy chung với anh ta, tương thân tương ái, cho đến ngày rời khỏi thế giới này."

Tần Phong vừa muốn mở miệng nói nguyện ý, lại nghe thêm một tiếng hô lớn ngoài cửa: "Tiểu Phong Nhi, em không được gả cho anh ta, cha của anh ta chính là người đã giết cha em, chẳng lẽ em còn muốn gả cho kẻ giết người thân của mình sao?"

Nghe được giọng nói quen thuộc đó, Tần Phong không khỏi quay lại, nhìn Lâm Vũ Mặc. Đã mấy tháng nay cô không thấy anh, vì sao anh lại đến đây? Những lời anh nói là thế nào?

"Anh vừa nói cái gì thế? Anh nói cha Đường Chá là người đã giết cha tôi, điều này là thật sao?" Tần Phong nhìn Lâm Vũ Mặc, lại nhìn Đường Chá. Trong lòng tràn đầy lo lắng.

Sẽ không!

Làm sao cha Đường Chá lại là kẻ thù của cô được?

Không khí trong phòng thoáng trở nên rét lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.