Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 77: Chương 77




Thế nhưng, những điều này lại trở thành sự thật. Chúng thật sự phát sinh, phá hư tình cảm giữa anh và Phong Nhi, khiến cô không thể tiếp tục tiếp nhận anh như trước.

Anh hận.

Rất hận!

Hận không thể sinh ra trong một gia đình bình thường.

Như vậy, giữa anh và Phong Nhi sẽ không có nhiều yêu hận tình thù.

Như vậy, anh có thể ôm cô, cưới cô.

Số mệnh ơi!

Sao ngươi có thể vô tình như thế?

Đường Chá chỉ có thể tuyệt vọng hôn cô, bi thương, hốt hoảng ôm chặt lấy Tần Phong.

“Đường Chá! Thật xin lỗi!” Tần Phong đẩy Đường Chá ra, bỏ lại anh, che mặt khóc chạy ra ngoài.

Đường Chá, nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ trở thành vợ chồng, được không?

Bị Tần Phong bỏ lại, Đường Chá cũng không ngăn cản cô. Anh chỉ đứng tại chỗ, níu chặt lấy tóc, thân thể chậm rãi trượt xuống đất.

Mặt anh vùi vào hai đầu gối, nghẹn ngào. Mọi người chỉ thấy bờ vai rộng kia không ngừng rung động, lại không nghe thấy tiếng khóc của anh.

Bóng dáng co rúc một chỗ kia thoạt nhìn bi thương như thế. Từng trận gió mát thoảng qua bên người anh, xuyên qua thân thể anh, làm linh hồn anh cứng lại, tổn thương trái tim anh.

Phong Nhi, từ nay về sau chúng ta thật sự không có duyên thật sao?

Khi Lâm Vũ Mặc nhìn thấy Đường Chá hôn Tiểu Phong Nhi, tim anh đau nhói thật sâu. Vì không để cho chính mình nổi điên, anh cắn chặt răng, nắm chặt tay thành quả đấm, ép buộc chính mình nhịn lại xúc động trong lòng. Lúc trước, anh vì kích động mà tổn thương Tiểu Phong Nhi. Lần này, dù có nói gì, anh cũng muốn giữ cho bản thân mình tỉnh táo.

Anh cố gắng khống chế lửa giận trong long. Anh cho là mình có thể bình tĩnh đi lên phía trước, tách hai người ra, nhưng trước kia anh kịp bước lên, Tiểu Phong Nhi đã đẩy Đường Chá ra, chạy đi. Chờ đến khi anh kịp phản ứng lại, cô đã vượt qua anh, chạy ra ngoài.

Anh vội vàng nhanh chân đuổi theo cô, vừa đuổi vừa hô: “Tiểu Phong Nhi, cẩn thận té ngã, đừng chạy nhanh như thế.”

Anh thật lo lắng, sợ cô đã có thai mấy tháng sảy chân ngã xuống, làm bảo bảo bị thương.

Đáng tiếc có người nhanh chân hơn anh, cản Tần Phong lại.

“Chị Tiểu Phong, chị đừng khóc.” Thẩm Kiệt vòng tay qua, ôm Tần Phong đang muốn chạy trốn vào trong lòng mà an ủi.

“Kiệt.” Thấy Thẩm Kiệt, Tần Phong tựa như nhìn thấy người thân, cảm thấy cực kì thân thiết. Cô nhào vào trong lòng Thẩm Kiệt, ôm chặt lấy hông cậu.

“Chị Tiểu Phong, đừng đau lòng nữa, chị đi theo em đi, em sẽ dẫn chị rời xa bọn họ, tránh xa thù hận cùng phiền não. Em sẽ bảo vệ chị, chị Tiểu Phong.” Thẩm Kiệt nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lên, kiên định nói.

Chị Tiểu Phong của cậu, vì hai người đàn ông này mà tổn thương hết lần này đến lần khác. Vì vậy, về sau cậu sẽ bảo vệ cô. Nếu người ở bên cạnh cô là cậu, cậu quyết sẽ không làm cho cô rơi một giọt nước mắt.

“Được, Kiệt, dẫn chị đi. Chị muốn rời khỏi đây, chị không muốn nhìn thấy hai người bọn họ nữa. Trông thấy bọn họ, lòng chị sẽ đau, rất đau.” Tần Phong nâng đôi mắt đẫm lệ lên, đau lòng nói.

“Ừ, chúng ta đi!” Thẩm Kiệt ôm lấy Tần Phong, đi ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, bờ vai cậu lại bị một đôi bàn tay có lực vững vàng bắt được.

“Đứng lại!” Lâm Vũ Mặc lo lắng bắt lấy bả vai Thẩm Kiệt, ngăn không cho cậu đi tiếp.

“Buông tôi ra!” Thẩm Kiệt lạnh lùng nhìn Lâm Vũ Mặc, trong lòng thật không vui.

Lâm Vũ Mặc đi tới trước mặt Thẩm Kiệt, thâm tình nhìn Tần Phong nói: “Tiểu Phong Nhi, em không thể đi cùng cậu ta! Chẳng lẽ em đã quên anh rồi sao? Anh yêu em! Trở về nhà cùng anh đi!”

Tần Phong không trả lời anh, chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú đã gầy đi nhiều của Lâm Vũ Mặc, nước mắt lại lặng lẽ rơi.

“Tiểu Phong Nhi, em nói chuyện với anh đi!” Thấy cô rơi nước mắt, Lâm Vũ Mặc không khỏi luống cuống. Tiểu Phong Nhi của anh, sao cô không thể cho anh một cơ hội, lại muốn cùng người đàn ông khác rời đi?

“Kiệt, chúng ta đi.” Tần Phong nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói với Thẩm Kiệt. Cô không muốn nhìn thấy Lâm Vũ Mặc nữa, nhìn thấy anh, cô sẽ chỉ nhớ đến những tổn thương anh gây ra cho cô, khiến cô càng khổ sở hơn.

Thẩm Kiệt nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc, lạnh lùng nói: “Lâm Vũ Mặc, anh không nghe thấy chị Tiểu Phong nói gì sao? Còn không tránh ra?”

“Nơi này không có chỗ cho cậu nói chuyện. Cậu câm miệng cho tôi!” Lâm Vũ Mặc bị lời nói của Thẩm Kiệt chọc giận, ngữ khí khinh thường nói.

“Lâm Vũ Mặc, anh mới là người phải câm miệng. Anh không thấy chị Tiểu Phong ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh một cái sao?” Lời của Thẩm Kiệt tựa như một lưỡi dao sắc bén, đâm vào trái tim Lâm Vũ Mặc. Giọng nói bén nhọn của Thẩm Kiệt, đã nói ra chuyện Lâm Vũ Mặc sợ nhất. Anh biết Tiểu Phong Nhi vẫn còn hận anh, vẫn không thể tha thứ cho anh.

“Tiểu Phong Nhi, lại đây. Đến trong lòng anh đi. Trước kia, là anh không phải, anh sẽ thay đổi, anh sẽ không bao giờ chọc em giận nữa, sẽ không khiến em phải đau lòng nữa. Chúng ta về nhà đi, để cho gia đình ta được đoàn tụ, hạnh phúc một chỗ. Có được không?” Lâm Vũ Mặc thành khẩn nói.

Nhưng Tần Phong hôm nay đã chịu đả kích quá lớn, căn bản không nguyện nghe anh nói. Cô đóng lại cánh cửa trong lòng, hoàn toàn phong bế chính mình.

Thẩm Kiệt thấy Tần Phong chỉ lặng lẽ khóc thút thít. Tức giận, cậu hung hăng đá văng Lâm Vũ Mặc ra, kiên định đi về phía trước.

Lâm Vũ Mặc không cam lòng, kéo cánh tay Tần Phong lại, muốn đoạt lấy cô từ trong ngực Thẩm Kiệt. Nhưng Thẩm Kiệt không chịu buông tay, vì vậy hai người chuyển thành thế giằng co, không ai chịu nhường ai.

Tần Phong đứng giữa hai người, bị hai người kéo qua kéo lại, cánh tay cũng sắp bị kéo đứt. Cô bất mãn nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc: “Buông tôi ra! Lâm Vũ Mặc, anh coi Tần Phong tôi là cái gì, là món đồ chơi sao? Muốn giành liền giành, lúc không muốn nữa thì vứt bỏ như chiếc dép cũ. Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không làm món đồ chơi của anh nữa! Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”

“Tiểu Phong Nhi, anh chưa bao giờ coi em là món đồ chơi. Em là bảo bối trong lòng anh. Là người kiếp này anh yêu nhất.” Lâm Vũ Mặc đau lòng nói. Anh không ngờ Tiểu Phong Nhi lại có suy nghĩ như vậy. Anh cho là anh đã đem tất cả tình cảm trong lòng thổ lộ với cô rồi, anh yêu cô!

“Nếu tôi là người anh yêu nhất, sao anh lại làm tổn thương tôi? Anh không cần nói nữa!” Hai mắt Tần Phong mang theo lạnh lẽo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.