Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 88: Chương 88




Lâm Vũ Mặc đặt tay lên ngực Tần Phong, cảm nhận nhịp tim đập mất khống chế của cô.

“Vậy cũng chẳng chứng minh cho cái gì, chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể mà thôi.” Tần Phong vì cử chỉ của Lâm Vũ Mặc mà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ căn môi dưới, quyến rũ trả lời.

“Ha ha ha! Tiểu lừa gạt lại nói trái với lòng mình!” Lâm Vũ Mặc vui vẻ cười phá lên, ôm chầm lấy eo Tần Phong, tràn đầy tà khí nói: “Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ khiến em nói ra lời thật lòng. Em yêu anh!”

Nói xong, anh đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tần Phong.

“Chú Chá! Bọn họ đang thân mật sao? Khả Nhi cũng muốn.” Đột nhiên, một thanh âm non nớt vang lên từ sau lưng Lâm Vũ Mặc.

Nghe thấy thanh âm của con gái, Tần Phong lập tức đẩy Lâm Vũ Mặc ra, lúng túng nhìn về phía sau lưng anh. Chỉ thấy Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi, khuôn mặt bi thương đứng đó, không chớp mắt nhìn đôi môi đỏ của cô.

Tần Phong lúng túng che cánh môi bị Lâm Vũ Mặc hôn mà sưng lên, ho nhẹ hai tiếng.

Lâm Vũ Mặc lại làm như không có chuyện gì, đi về phía hai người, bàn tay anh ôm vai Tần Phong, nói với Đường Chá: “Anh Đường, thật xin lỗi, để anh nhìn thấy cảnh vợ chồng chúng ta thân thiết rồi.”

Tần Phong trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc, nũng nịu nói: “Lâm Vũ Mặc, ai là vợ chồng với anh? Cho tới bây giờ em chưa thừa nhận anh là chồng em!”

“Kiếp này Tiểu Phong Nhi chỉ có thể là vợ của anh.” Lâm Vũ Mặc mặt dày nói.

“Em không muốn anh làm chồng em.” Tần Phong dẩu môi nói.

Lâm Vũ Mặc này thật bá đạo, anh nói muốn cưới là cô nhất định phải gả cho anh sao?

Không có đâu!

Tương lai của Tần Phong cô, cô tự mình làm chủ!

Vì vậy, cô đến bên người Đường Chá, cười duyên nói với anh: “Đường Chá, đừng để ý, chỉ là một cái hôn mà thôi, anh đừng tức giận!”

Lâm Vũ Mặc bất mãn, kéo Tần Phong qua, cười tà nói với cô: “Cái gì gọi là chỉ một nụ hôn? Chẳng lẽ em đã quên em nhiệt tình thế nào rồi sao? Có muốn thử lại một lần nữa không? Cho anh Đường đây chiêm ngưỡng lại.”

“Anh! Vô lại!” Tần Phong nâng khuôn mặt thẹn thùng, tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Vũ Mặc.

Đường Chá nhìn môi đỏ mọng bị hôn sưng của Tần Phong, lại nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, trong lòng giống như chìm vào hố băng.

Phong Nhi của anh, trong lòng vẫn thích Lâm Vũ Mặc sao?

Chẳng lẽ anh đã tới chậm một bước?

Nhưng Phong Nhi vừa mới nói không tính, chẳng qua chỉ là một cái hôn mà thôi.

Mình có còn hi vọng hay không?

Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Chá lại dấy lên một tia hi vọng.

Tim anh cứ đan xen giữa tuyệt vọng rồi lại hi vọng, chịu đủ mọi hành hạ.

“Phong Nhi, anh tin em! Anh sẽ chờ quyết định cuối cùng của em. Phong Nhi, em hãy tự hỏi lòng mình, ai mới là người em thích nhất, ngàn vạn lần đừng vì người khác bức ép mà thỏa hiệp.” Đường Chá như có điều ngụ ý nhìn Lâm Vũ Mặc.

“Đường Chá, em hiểu mà.” Tần Phong gật đầu một cái, mỉm cười đưa tay ra, muốn nhận lấy Tiểu Khả Nhi. “Tiểu Khả Nhi, lại đây mẹ bế, chú mỏi rồi.”

“Không! Con muốn chú Chá bế. Chú Chá, chú còn chưa hôn con. Khả Nhi cũng muốn thân mật.” Lâm Khả Nhi nâng cái miệng nhỏ nhắn, chờ Đường Chá hôn.

“Bé con, nhỏ như vậy đã muốn hôn, không thẹn thùng sao?” Lâm Vũ Mặc buồn cười, trêu chọc con gái.

“Không cần cha lo!” Lâm Khả Nhi làm mặt quỷ với Lâm Vũ Mặc, sau đó đưa đôi tay nhỏ bé ôm lấy gương mặt tuấn tú không có phản ứng của Đường Chá, nhanh chóng hôn trộm một cái trên môi anh. Sau đó giống như ăn trộm được báu vật, cô bé ngọt ngào nở nụ cười.

“Tiểu Khả Nhi.” Đường Chá kinh ngạc nhìn Lâm Khả Nhi, không ngờ đứa bé này còn nhỏ tuổi mà lại dám làm ra chuyện như vậy. “Về sau không được làm vậy nữa, biết chưa?”

“Tại sao? Chú Chá không thích Khả Nhi sao?” Lâm Khả Nhi khổ sở hỏi. Cô bé còn nhỏ nên không hiểu hôn như vậy là tượng trưng cho cái gì. Cô chỉ biết, cô thật thích chú Chá.

“Chú Chá thích Tiểu Khả Nhi, nhưng cháu không thể hôn môi chú Chá.” Đường Chá nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở trước mắt, đau lòng không thôi giải thích: “Hôn thế này là dành cho người yêu. Tiểu Khả Nhi còn nhỏ, chờ khi nào cháu trưởng thành sẽ hiểu.”

“Nhưng Khả Nhi thích chú Chá cũng không thể hôn sao?” Lâm Khả Nhi mở to đôi mắt xinh đẹp, tràn đầy hi vọng hỏi Đường Chá.

“Không thể!” Đường Chá ho nhẹ một tiếng. Anh thật sự không có biện pháp với Tiểu Khả Nhi, chuyện như vậy muốn anh giải thích thế nào với một đứa bé đây.

Nhìn Đường Chá lúng túng, Tần Phong tiến lên ôm lấy con gái, thân mật vuốt tóc cô bé nói: “Tiểu Khả Nhi, chỉ có yêu một người với có thể hôn người ta.”

“Vậy mẹ cũng yêu cha sao?” Lâm Khả Nhi tò mò nháy mắt nhìn Tần Phong.

“Ha ha ha!” Lâm Vũ Mặc vui vẻ cười lớn, không hổ là con gái anh, có thể hỏi ra mấu chốt vấn đề nhanh như vậy. Tiểu Phong Nhi, còn không mau thừa nhận, mau nói em yêu anh đi!

“Tiểu Khả Nhi.” Tần Phong véo cái miệng nhỏ nhắn của con gái, không biết nên trả lời thế nào. Cô lo lắng liếm môi một cái chột dạ nói: “Tiểu Khả Nhi mẹ đã từng yêu cha.”

“Tiểu Phong Nhi, cái gì gọi là đã từng yêu! Em rõ ràng vẫn còn yêu anh!” Lâm Vũ Mặc bất mãn kéo cô qua, ôm cô trong ngực mình.

“Đúng là đã từng yêu. Nhưng hiện tại em cũng không biết người em yêu là ai. Em phải suy nghĩ lại, trong ba người, rốt cuộc người em yêu là ai.” Tần Phong ngẩng đầu lên, kiên định nói.

“Tiểu Phong Nhi!” Lâm Vũ Mặc không cam lòng kháng nghị. Rõ ràng lúc nãy Tiểu Phong Nhi còn rất nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, sao chớp mắt một cái liền phủ nhận.

“Lâm Vũ Mặc, anh không nghe thấy Phong Nhi nói gì sao? Chúng ta cạnh tranh công bằng đi.” Đường Chá vươn tay ra bắt tay Lâm Vũ Mặc, nho nhã nói.

“Tiểu Phong Nhi chính là của tôi, tôi sao phải cạnh tranh công bằng với các anh?” Lâm Vũ Mặc không vui trợn mắt nhìn Đường Chá.

Trong tâm anh lúc này lại cảm thấy chột dạ. Nếu không phải năm đó anh mắc sai lầm, Tiểu Phong Nhi và anh đã sớm tương thân tương ái cùng nhau. Bây giờ, lại thêm hai tình địch lợi hại như vậy, khiến anh cũng lo lắng. Anh sợ Tiểu Phong Nhi sẽ chọn người khác, không cần anh nữa. Nếu như vậy, bảo anh làm sao sống tiếp đây?

“Chẳng lẽ anh Lâm sợ, không dám cạnh tranh với chúng tôi?” Đường Chá nhướn mày cười hỏi.

“Ai sợ! Chỉ là không cần thiết! Chẳng lẽ anh không nhận ra Tiểu Phong Nhi vẫn còn yêu tôi sao?” Lâm Vũ Mặc không tự tin mà hỏi.

“Ha ha ha, Lâm Vũ Mặc, bây giờ nói những điều này hình như còn hơi sớm.” Đường Chá khẽ cười. Chưa tới phút cuối cùng, còn chưa biết chính xác ai sẽ trở thành người thắng cuộc.” Anh nhướn mày nói với Lâm Vũ Mặc. “Chúng ta cùng đợi đáp án của Tiểu Phong Nhi đi.”

“Tiểu Phong Nhi cuối cùng sẽ chọn tôi!” Lâm Vũ Mặc bá đạo nói. Anh đang tự động viên chính mình, anh không muốn nản lòng, người Tiểu Phong Nhi yêu là anh, anh nhất định sẽ là người cười cuối cùng.

“Còn chưa chắc.” Đường Chá khí định thần nhàn nói.

“Hai người đừng tranh cãi nữa!” Tần Phong bất mãn cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người. “Muốn ầm ĩ thì ra bên ngoài đi, đừng làm ồn trong nhà tôi.”

“Tiểu Phong Nhi, đừng nóng giận. Anh không để ý tới anh ta nữa.” Lâm Vũ Mặc lập tức xin lỗi cô.

“Phong Nhi, anh không thèm chấp anh ta.” Đường Chá khẽ hừ một tiếng, không để ý đến Lâm Vũ Mặc nữa.

Tần Phong không nhìn hai người, ôm con gái trở lại phòng khách.

Lâm Vũ Mặc lại đột nhiên phát hiện ra một chuyện, vội đổi theo cô, ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: “Tiểu Phong Nhi, em vừa đồng ý sẽ trở về thăm cha mẹ với anh mà. Không bằng chúng ta đi luôn bây giờ đi, nếu không sẽ không kịp chuyến bay về thành phố B.”

Đường Chá ngồi ở bên kia Tần Phong, kéo tay cô nói: “Phong Nhi, đừng đi. Cùng anh về nhà được không, hoàn thành hôn lễ của chúng ta.”

Nghe Đường Chá nhắc đến hôn lễ năm đó, chuyện cũ liền trở về trong đầu Tần Phong. Những yêu hận tình thù bị cô chôn sâu trong đáy lòng bỗng chốc ùa về, khiến lòng cô đau nhói một hồi.

Cô nhíu mày nhìn khuôn mặt chờ mong của Đường Chá, cô cho là mình sẽ không quan tâm nữa, thì ra vẫn còn quan tâm như vậy.

Giơ tay vuốt lên khuôn mặt anh, có chút đau thương nói: “Đường Chá, nếu có một ngày, em có thể quên thù hận năm xưa, có lẽ em sẽ đồng ý gả cho anh. Nhưng bây giờ, lòng em vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện năm đó. Cho nên, xin hãy tha thứ cho em.”

Đường Chá trở tay, nắm lại tay nhỏ bé của cô, đặt lên mặt mình vuốt ve. “Không sao, Phong Nhi, anh sẽ đợi, đợi em có thể quên đi những đau thương đó.”

“Đường Chá!” Tần Phong cảm động kêu tên anh. Khi Đường Chá ở cùng cô, vẫn luôn như vậy, tất cả đều vì cô mà suy nghĩ, không ép buộc cô làm chuyện gì. Hoàn toàn không giống Lâm Vũ Mặc, bá đạo lại độc tài như vậy.

Lâm Vũ Mặc không vui kéo Tần Phong vào ngực mình, nâng khuôn mặt cô lên nói: “Tiểu Phong Nhi, đừng bị lời nói của anh ta mê hoặc. Anh yêu em không ít hơn anh ta, em nhất định phải chọn anh, nghe chưa?”

“Em yêu ai em tự mình làm chủ, không cần anh quan tâm.” Tần Phong trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc, bộ dáng xem thường.

Vẻ mặt không quan tâm của cô khiến Lâm Vũ Mặc sợ hãi, anh kéo tay kia của cô nói: “Tiểu Phong Nhi, mặc kệ em chọn ai, em đã đồng ý cùng anh về thăm cha mẹ, em không thể đổi ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.