Đường Chá cố gắng mở mắt, từ từ thích ứng với ánh sáng, cười khẽ nhìn Tần Phong đang ngồi ở mép giường. Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt Tần Phong, yên lòng nói: "Phong Nhi, em không có việc gì là tốt rồi. Thời điểm nhìn thấy em sắp bị chiếc xe kia đâm phải, anh rất sợ. Thật may là anh kịp đẩy em ra."
"Đường Chá, ai cho anh làm như thế? Anh có biết em rất lo lắng cho anh hay không! Anh là đồ xấu xa, cứ khiến cho em đau lòng là như thế sao? Lần tới không được như thế nữa! Sinh mạng con người vô cùng trân quý, tại sao anh có thể hi sinh mình như thế?" Tần Phong vừa lau nước mắt, vừa khiển trách Đường Chá.
"Phong Nhi, thật xin lỗi, để cho em lo lắng rồi." Đường Chá thâm tình nhìn vẻ mặt tiều tụy của Tần Phong, nói xin lỗi.
"Không được làm em lo lắng! Lần sau, không bao giờ được làm như thế nữa! Anh có biết, em ăn không vô, ngủ không yên, một lòng mong anh tỉnh lại, trong lòng có bao nhiêu khó chịu không? Tại sao anh không chịu mở mắt ra nhìn em? Đã thế lại còn dám ngủ đến hơn ba tháng trời!" Tần Phong kích động nói. Càng nói cô càng kích động. Đường Chá đã tỉnh lại rồi. Thật cảm ơn cuộc sống đã tạo nên kì tích này.
"Anh đã ngủ hơn ba tháng rồi sao?" Đường Chá ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Phong, sau lưng cô còn có Lâm Vũ Mặc.
"Đúng, anh Đường. Anh hôn mê chừng ba tháng rồi." Lâm Vũ Mặc gật đầu với Đường Chá. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Hơn ba tháng này Tiểu Phong Nhi cũng đã bị hành hạ quá mức rồi, nếu Đường Chá không tỉnh lại, anh cũng sẽ lay cho anh ta tỉnh lại mới thôi.
Đường Chá giơ ngón cái ra, giúp Tần Phong lau nước mắt: "Đường Chá khiến Phong Nhi lo lắng sao?"
"Ừ!" Tần Phong gật đầu một cái, ưu thương nói. "Đường Chá, loại lo lắng như thế này chỉ một lần thôi nhé, ngàn vạn lần không được dọa em nữa, có được hay không?"
"Được!" Đường Chá gật đầu nói.
"Chú Chá, làm sao chú chỉ lo lắng cho mẹ thôi, sao chẳng hỏi thăm Khả Nhi gì cả?" Lâm Khả Nhi bất mãn tựa vào ngực Đường Chá hỏi. Nhìn chú Chá cùng mẹ nói chuyện vui vẻ, trong lòng của bé sẽ không vui. Chú Chá là của bé, tại sao có thể không để ý tới bé?
"Ồ! Chú Chá sơ sót quá. Kính xin Khả Nhi tha thứ cho!" Đường Chá vẫn có chút, nhìn về phía Lâm Khả Nhi đang trừng hai mắt.
"Hừ! Xem chú Chá đã biết lỗi, Khả Nhi sẽ tha thứ cho chú." Lâm Khả Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngạo nghễ nói.
"Khả Nhi thật là càng ngày càng đáng yêu!" Đường Chá mang theo sủng ái sờ sờ đầu của Khả Nhi.
"Này, chú Chá không thích Khả Nhi hả?" Lâm Khả Nhi phe phẩy đầu nhỏ hỏi.
"Thích! Làm sao chú Chá lại không thích Khả Nhi cho được? Mọi người chúng ta cũng rất vui vẻ khi có Khả Nhi bên cạnh." Đường Chá dịu dàng cười nói.
Nghe được lời của Đường Chá, Lâm Khả Nhi rốt cuộc cũng nở nụ cười hài lòng. Bé đưa một ngón tay đến trước mặt Đường Chá: "Chú Chá, hai ta ngoắc tay, những gì chú đã nói thì sẽ không được phép thay đổi!"
"Ừ, chú Chá nhất định sẽ mang Khả Nhi đi khu vui chơi." Đường Chá khẽ cười nói.
Lâm Khả Nhi hài lòng đặt một nụ hôn trên môi Đường Chá, cười nói: "Một lời đã nói! Đổi ý chính là con chó nhỏ."
Đường Chá che môi của mình, không khỏi ngẩn cả người.
Nhất định là anh suy nghĩ quá nhiều rồi, Khả Nhi mới tí tuổi đầu, làm sao lại biết hôn môi.
Kể từ khi Đường Chá tỉnh lại, liền khôi phục rất nhanh, cũng không lâu sau đó được xuất viện. Sau khi xuất viện, Đường Chá giữ đúng lời hứa, dắt Lâm Khả Nhi đi công viên chơi cả một ngày, để cho bé cười vui vẻ.
Nhìn gương mặt giống hệt Tần Phong, Đường Chá cảm thấy mình giống như trở lại năm xưa. Thật giống như giờ phút anh đang ôm một Phong Nhi thu nhỏ. Loại ảo giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất.
Anh không khỏi bật cười.
Anh đang nghĩ gì vậy?
Sao lại xem bé con này như Phong Nhi!
Nghĩ tới Phong Nhi và Lâm Vũ Mặc đã ở chung, anh thật không biết mình còn có cơ hội nữa không. Vì sao cứ phải ở đây chịu khổ như thế?
Chỉ tăng thêm khổ sở mà thôi.
Anh không muốn mình trở thành gánh nặng của Phong Nhi.
Không bằng cứ rời đi.
Cũng là lúc nên buông tay rồi.
Nhưng vì sao vừa nghĩ tới chuyện buông tay, anh lại trở nên đau lòng như thế.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tâm tình của anh càng thâm bao phủ một tầng lạnh lẽo, chẳng có chút vui vẻ nào.
Mang Lâm Khả Nhi trả lại cho Tần Phong, Đường Chá chia tay với cô và Lâm Vũ Mặc.
Anh cầm tay Lâm Vũ Mặc, nói: "Anh Lâm, tôi đã rời Canada quá lâu, cần phải trở về. Công ti không có tôi trong khoảng thời gian dài thế, không biết hiện tại đã ra sao rồi?"
"Thật muốn đi à? Không ở đây thêm mấy ngày nữa sao?" Lâm Vũ Mặc quan tâm hỏi.
"Không được rồi! Đây là lúc tôi nên buông tay." Đường Chá nói.
Người trong lòng Phong Nhi yêu thương nhất là Lâm Vũ Mặc, anh đã sớm không có hi vọng gì nữa rồi. Ở lại đây cũng vô dụng; không bằng sớm rời đi, trở lại Canada tự chữa lành vết thương còn tốt hơn.
"Chú Chá, Khả Nhi không cho chú đi!" Lâm Khả Nhi ôm thật chặt lấy cổ Đường Chá, bất mãn nói.
"Khả Nhi, sau này chú Chá vẫn sẽ đến thăm con." Đường Chá ôm lấy cô gái nhỏ, an ủi bé.
"Khả Nhi nhất định sẽ rất nhớ chú Chá, chú Chá đừng để cho Khả Nhi đợi quá lâu, nên về thăm con thật sớm nha!" Lâm Khả Nhi không yên tâm nên dặn dò.
"Được, chú cũng sẽ rất nhớ Khả Nhi." Đường Chá gật đầu cười.
Ngày thứ hai, Lâm Vũ Mặc và mẹ con Tần Phong cùng đi tiễn Đường Chá.
Lâm Vũ Mặc ôm con gái đứng bên cạnh Tần Phong, tao nhã và lịch sự cầm tay Đường Chá, khách khí nói: "Anh Đường, lúc rảnh rỗi thì trở về thăm chúng tôi."
"Ừ. Tôi biết rồi." Đường Chá khẽ lên tiếng. Mỉm cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi, anh dịu dàng nói: "Khả Nhi, gặp lại sau. Có lẽ lần sau gặp mặt, Khả Nhi đã lớn thành một cô gái xinh đẹp rồi."
"Con vốn là một bé gái xinh đẹp kia mà, chẳng lẽ chú Chá không thấy sao?" Lâm Khả Nhi hếch cằm nhỏ lên, bất mãn nũng nịu.
"Thấy chứ, Khả Nhi là công chúa đẹp nhất trên thế giới." Đường Chá khẽ cười, véo gò má của bé một cái, trêu chọc bé.
"Chú Chá, chú đi sớm về sớm!" Lâm Khả Nhi không thôi dặn dò.
"Ừ." Đường Chá khẽ cười nói lời bảo đảm với bé. Ánh mắt của anh si ngốc chuyển đến trên người Tần Phong, anh sẽ ghi tạc hình ảnh này vào trái tim của mình.
Năm tháng sau này, cũng sẽ dùng nó an ủi trái tim anh.
Không được bỏ! Không muốn bỏ!
Không muốn rời đi! Không muốn rời đi! Tuy nhiên cũng không thể ở bên!
Rốt cuộc cũng không nhịn được, anh vươn tay ôm lấy Tần Phong, siết chặt lấy cơ thể cô. Hận không thể đưa cô vào trong thân thể của mình, như vậy anh có thể mang cô về nhà của anh rồi.
"Đường Chá, ở bên kia phải tự chăm sóc mình, lúc rảnh rỗi thì trở lại thăm mọi người." Tần Phong đưa đôi mắt ướt nhòe nước mắt ra, nói với Đường Chá.
Ly biệt làm cho lòng người đau đớn như thế sao?
Đường Chá muốn rời khỏi, cô không bỏ được nên rất đau lòng.
Dù sao cô cũng từng yêu anh, đáy lòng của cô vẫn còn lưu giữ bóng dáng của anh! Nên cô chẳng thể nào cam tâm tình nguyện cho Đường Chá rời đi.
Nhưng tình yêu của cô chỉ dành cho duy nhất một người, không thể dành cho cả hai, nên cô sẽ chẳng thể yêu cùng lúc cả Lâm Vũ Mặc và Đường Chá.
Kiếp này vô duyên, thôi thì hãy đợi kiếp sau.
"Phong Nhi, anh hiểu rồi." Đường Chá cố nén đau lòng buông Tần Phong ra. Anh dứt khoác xoay người rời đi, sải bước nhanh đến cửa phòng cách ly.
Không thể quay đầu lại nữa, nếu quay đầu lại, anh sẽ chẳng nhấc nổi chân, sự quyết tâm sẽ thành thất bại.
Tạm biệt, người anh yêu.
Tạm biệt, Phong Nhi của anh, cuộc đời này, anh chỉ yêu mình em.
Nước mắt lặng lẽ rơi dài trên má.
Tần Phong nhìn theo bóng lưng cô độc của Đường Chá, trong lòng dâng lên một hồi chua xót.
Là cô đã phụ lòng của Đường Chá, cô phản bội thâm tình của Đường Chá.
Nhìn bóng lưng thân quen biến mất ở cửa phòng cách ly, Tần Phong thương tâm dựa vào người Lâm Vũ Mặc, ưu thương nói: "Mặc, là em khiến cho Đường Chá bị tổn thương. Là em có lỗi với anh ấy."
Lâm Vũ Mặc nâng đầu của cô lên, nhẹ giọng an ủi: "Phong Nhi, bản thân tình yêu là vô tội, không ai có thể xin lỗi ai cả. Chỉ có thể nói em và Đường Chá có duyên phận quá mỏng mà thôi. Không cần đau lòng nữa, bằng không anh sẽ ghen."
Nói xong, Lâm Vũ Mặc giả bộ không vui cong khóe môi lên, gương mặt mang theo dấm chua kia khiến cho Tần Phong nở ra nụ cười. Cô cố ý trêu chọc Lâm Vũ Mặc: "Vậy em sẽ dùng sức đau lòng, khiến anh uống hết thùng dấm chua mới thôi."
"Phong Nhi, thế thì em phải đau lòng chết vì anh đó." Lâm Vũ Mặc là một người đàn ông chân chính, nhưng ở trước mặt người anh yêu, anh sẽ không ngại việc làm nũng.
Bộ dáng của anh khiến cho Tần Phong phải che miệng cười: "Em sẽ đau lòng cho đàn ông khắp thiên hạ, nhưng sẽ chẳng đau lòng vì anh...anh thấy sao?"
"Em dám như thế sao?" Lâm Vũ Mặc nhún vai một cái, đáng thương nói: "Anh thật đáng thương! Là kẻ chẳng ai quan tâm, không có người yêu thương!"
Tần Phong lướt qua anh, ngẩng đầu nhìn một chiếc máy bay đang vọt lên bầu trời, cũng không để ý đến anh, xoay người rời đi.
Lâm Vũ Mặc đưa một bàn tay đến trước mắt Tần Phong, không cam lòng nói: "Tiểu Phong Nhi, em chờ anh một chút!"
Thấy Tần Phong không quay đầu lại, anh ôm Khả Nhi chạy đuổi theo cô.
Khi đến bãi đỗ xe, rốt cuộc anh cũng đuổi kịp Tần Phong, một tay đưa ra trước, túm cô vào lòng mình. Lâm Vũ Mặc ôm hông của cô nói: "Tiểu Phong Nhi, em đừng không để ý tới anh. Anh yêu em, em cũng phải yêu anh, không thể đau lòng vì người khác nữa."
"Ha ha ha! Vũ Mặc, làm sao anh lại như đứa trẻ thế? Ngây thơ!" Tần Phong nhón chân lên, đặt một dấu hôn lên môi Lâm Vũ Mặc, cười duyên mà nhìn anh.
"Hắc hắc, anh biết ngay là trong lòng Tiểu Phong Nhi, Lâm Vũ Mặc anh mới là người quan trọng nhất!" Nhận được nụ hôn của Tần Phong, Lâm Vũ Mặc mới kiêu ngạo mà nở nụ cười.
"Phong Nhi, chúng ta về nhà thôi!" Lâm Vũ Mặc nắm tay Tần Phong, khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc.