Ánh mắt phẫn hận gắt gao mà nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn, trách không được anh cảm thấy mùi vị kia là lạ! Té ra…
“Chú Lãnh nói ăn thật ngon”. Tiểu Thư Tuyết vô tội mà chớp hai mắt, nhìn Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn nhìn Lãnh Phong, lại có chút đồng tình, lại có chút không nhịn được mà cười rộ lên, mở miệng nói lắp: “Xin lỗi, chuyện này không liên quan đến tôi”.
“Không liên quan đến cô? Cháo buổi tối ngày hôm qua cô còn giữ làm cái gì?” Lãnh Phong chán nản, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của anh tất cả đều là lửa giận.
“Tối hôm qua vội một đêm chưa kịp thu thập, sáng sớm ngày hôm nay lại ra khỏi cửa, tôi không nghĩ tới Tiểu Thư Tuyết sẽ…” Tiếp đó cô cũng không nói gì nữa, bởi vì sắc mặt của anh trông rất dọa người!
Lãnh Phong liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết, biểu tình trên mặt thoáng hòa hoãn một chút, tuy rằng nhớ tới bản thân vừa ăn phân nửa bát cháo thiu đã cảm thấy buồn nôn, nhưng mà thấy Tiểu Thư Tuyết đáng yêu, tức giận của anh không tự giác mà tiêu.
Lâm Tử Hàn thấy sắc mặt anh đã tốt không ít, cầm túi hàng đã mua qua bên cạnh nói: “Tôi vừa mới tới bệnh viện mua chút thuốc ngoại thương, trước giúp anh đổi thuốc được không”.
Nói xong bắt đầu rửa sạch vết thương cho anh, thoa thuốc sau đó thay băng mới, bận xong mới chuẩn bị nấu ăn cho anh.
Tiểu Thư Tuyết đợi được lúc Lâm Tử Hàn rảnh rồi thì vội hỏi: “Mẹ, chocolate của con đâu?”
“Đứa nhỏ bướng bỉnh, mẹ cũng đã mệt chết, còn muốn mẹ mua thứ đắt gì đó sao”. Lâm Tử Hàn giận dữ vỗ vỗ đầu của nó, lấy từ trong túi một cái hộp màu vàng đưa vào tay nó.
“Mẹ, sau này con sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền cho mẹ”. Tiểu Thư Tuyết lấy được chocolate, rất xun xoe mà nói.
“Chờ con kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mẹ đã già phải bò trên mặt đất rồi”. Lâm Tử Hàn tức giận nói, đi ra khỏi phòng ngủ nấu bữa sáng.
Chỉ chốc lát sau, liền bưng cháo thịt nóng hổi tới.
Lãnh Phong nhìn chằm chằm bát trong tay cô, trên mặt xuất hiện một chút sợ hãi khiến cho Lâm Tử Hàn dở khóc dở cười, cô ha ha cười nói: “Yên tâm đi, tôi không phải Lâm Thư Tuyết”.
Lãnh Phong do dự một chút, mới há miệng tiếp nhận cháo cô đưa tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt kia, anh nhất thời đem hình tượng của cô đánh đồng với lão xử nữ nhã nhặn.
Lâm Tử Hàn bị anh nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, cúi thấp đầu tiếp tục đưa tới từng muỗng từng muỗng cháo thịt tới bên miệng anh. Một lúc sau, cuối cùng cố lấy dũng khí nói: “Ngày hôm qua anh tại sao lại phải cứu tôi?”
Lãnh Phong tránh tầm mắt kia, hời hợt nói: “Vừa vặn đi ngang qua, quá kích động, hiện tại hối hận muốn chết”. Anh cũng không thể nói là bởi vì định vị vệ tinh biết đối phương đang theo dõi cô anh mới chạy đi cứu cô.
“Cảm ơn anh”. Lâm Tử Hàn nhìn chăm chú, dốc hết lòng cảm kích nói, bởi vì cô, anh mới có thể bị thương thành như vậy. Trong lòng của cô rất là băn khoăn.
Lãnh Phong liếc mắt nhìn cô, giọng nói thản nhiên: “Tôi là vô tình phải cứu cô, cô không cần cảm ơn tôi”.
“Mặc kệ là cố ý hay vô tình, tôi đều cảm ơn anh”.
Lãnh Phong không hề mở miệng, hai người rơi vào một trận trầm mặc, vì không cho bầu không khí quá mức xấu hổ, Lâm Tử Hàn dùng giọng nói cực độ oan khuất oán hận nói: “Nhưng mà tôi cũng là bởi vì anh mà xin nghỉ một ngày, còn bị trừ tiền lương đó”. Tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng vẫn là rất đáng tiếc.
Một lần nữa Lãnh Phong nhìn về phía cô, mỉa mai nói ra: “Cô có đúng là muốn tôi bồi thường cô hay không”.
Một ngày tiền lương?? Với anh mấy nghìn lần cũng không có vấn đề gì, tiền đối với anh mà nói, không thể so sánh với đất vàng đáng giá!
“Xem giọng điệu của anh, bồi thường cũng là bình thường thôi”. Lâm Tử Hàn quyết định mặt dày mày dạn tới cùng, vừa nãy còn một bộ dạng cảm động người ta đến rơi nước mắt, lúc này lại bắt đầu tính toán chi ly.
Lãnh Phong cảm thấy mình không thể lại cùng cô nói chuyện tào lao tiếp nữa, bằng không bị khinh bỉ sẽ chỉ là bản thân mình.
“Mẹ, con muốn đi ra ngoài chơi”. Tiểu Thư Tuyết thúc đầu gối Lâm Tử Hàn nói.
Lâm Tử Hàn yêu thương mà nhìn con bé nói: “Đi thôi, tìm Tiểu Oánh tỷ tỷ chơi đi”.
“Được”. Tiểu Thư Tuyết cười vui vẻ, quay người bước nhanh chạy qua cửa, Lâm Tử Hàn nhìn phía sau con bé nói to: “Không được đến sông nghịch nước biết không?”
“Đã biết, mẹ”. Giọng nói Tiểu Thư Tuyết biến mất tại cửa.
<><><><><><>
Trong phòng làm việc, Lâm Tử Hàn đang len lén xem lướt qua về chi tiết giải thi đấu đàn piano, thỉnh thoảng ghi lại tin tức quan trọng lên trên sổ.
Ở trong phòng làm việc, dù cho cô làm việc riêng, Từ Nhạc Phong cho tới bây giờ cũng không nói cô nửa câu, đương nhiên, chỉ cần đừng quá là tốt rồi.
“Tử Hàn, đã đưa đoạn phim quảng cáo tới Dĩ Tinh chưa?” Từ Nhạc Phong vừa thu xếp loại băng trong tay vừa hỏi.
Lâm Tử Hàn đóng trang web, nói: “Sáng sớm đã gọi nhân viên chạy việc bên ngoài đưa đến rồi”.
“Tốt”. Lời của cô vừa dứt, cửa phòng làm việc bị người khác đột nhiên đẩy ra, trong lòng Lâm Tử Hàn kinh ngạc dồn sức ngồi thẳng người, nhìn vào Duẫn Ngọc Hân trước cửa.
Từ Nhạc Phong nghe thấy tiếng động, cùng lúc nhìn về phía cửa, nhìn người vừa mới tới sau đó cười tươi nói: “Tiểu thư thân mến của tôi, lại qua đây đẩy hỏng cánh cửa sao?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Duẫn Ngọc Hân theo thói quen nhếch lên, đi tới bên người Từ Nhạc Phong nhu mì nói: “Ký Phàm lúc này lại đi công tác sao? Đã ba ngày thế nào vẫn chưa trở lại?”
Từ Nhạc Phong bật cười mà nhìn chằm chằm cô: “Bảo bối, em quá coi trọng anh rồi? Em cho rằng Ký Phàm sẽ nói hành tung của mình cho anh biết sao?”
“Anh cùng anh ấy không phải giao tình rất tốt sao?” Duẫn Ngọc Hân cũng không tin lời của anh, hỏi mọi người khắp công ty, cư nhiên không ai biết đến, mỗi lần đều là như thế này, lặng lẽ đi, lặng lẽ đến. Cô rất nhanh bị anh dằn vặt điên rồi!