Cuối cùng có thể đi về ngủ, Lâm Tử Hàn thư thái tắm rửa một chút, khi ra khỏi phòng tắm, Tạ Vân Triết đang ngồi ở trên giường, nhìn cô với nụ cười hạnh phúc.
Anh tiến lên, ôm cô vào trong lòng, kích động mà mở miệng: "Tử Hàn, cuối cùng chúng ta cũng kết hôn". Anh yêu cô, vẫn luôn yêu. Lấy cô, là nguyện vọng lớn nhất kiếp này, hôm nay cuối cùng cũng thoả nguyện, anh có thể nào không vui mừng?
Lâm Tử Hàn chột dạ giật mình xoay người khỏi lòng ngực của anh, chỉ Uhm mở miệng: "Em... em ngày hôm nay bất tiện, cũng không thể được..."
Kéo dài một ngày được một ngày, cùng lắm thì ngày mai cùng anh ấy đi tuần trăng mật đi, tạm thời Tạ phu nhân cũng không có cơ hội kiểm tra giường.
"Ừ, đêm nay anh sẽ không chạm vào em". Tạ Vân Triết lại cười nói.
"Anh ngủ sofa có được hay không?" Ai biết anh có thể "làm" hay không, tạm thời vẫn nên ngủ riêng.
Tạ Vân Triết chạm vào mũi cô một cái, buồn cười nói: "Anh đã nói không chạm vào em".
"Vậy cũng không được".
"Được rồi, anh ngủ ở sofa". Tạ Vân Triết thoả hiệp.
Lâm Tử Hàn nâng mắt lên nhìn anh với lòng biết ơn: "Cảm ơn".
"Mệt một ngày, đi ngủ sớm một chút thôi". Anh đẩy cô đi đến phía giường, nhìn cô nằm xuống, mới lấy chăn trở lại sofa.
Sáng sớm hôm sau, Tạ phu nhân quả nhiên tiến đến kiểm tra giường, nhìn ga giường trắng tinh, nghi ngờ đánh giá hai người.
Tạ Vân Triết vội nói: "Mẹ, tối hôm qua con uống nhiều quá, cho nên..."
Tạ phu nhân yên tâm, gật đầu đi ra ngoài.
Một biệt thự cạnh bờ biển, Lãnh Phong nhìn vào chiếc nhẫn kim cương của phụ nữ vô số lần. Nhẫn kim cương thiết kế rất đặc biệt, rất đẹp, vừa nhìn trong nháy mắt là biết từ các nhà thiết kế nổi tiếng. Có chiếc nhẫn này, nhất định là người không bình thường.
Lông mày nhíu nhẹ, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một tia bất mãn, người phụ nữ chết tiệt kia, dám xem anh như con vịt để sử dụng, còn thưởng cho anh chiếc nhẫn kim cương này.
Đây là loại sỉ nhục lớn!
"Đại ca, anh tìm em?" A Nghi đi tới trước mặt anh thì đứng lại.
Lãnh Phong nâng cao tay của mình, đưa chiếc nhẫn kim cương tới trước mặt cậu ta, khẽ nói: "Giúp tôi tìm ra chủ nhân của chiếc nhẫn này".
A Nghị nhìn chiếc nhẫn, đưa tay ra, Lãnh Phong thu cánh tay lại, cũng không để cho anh ta chạm vào. Từ trên bàn đặt máy tính lấy ra một tờ giấy A4, ấn lên trên mặt của chiếc nhẫn kim cương để lấy hình dạng.
"Phải nhanh!" Tiếng nói trầm thấp, có mười phần khí phách.
"Vâng". A Nghị cầm bản vẽ, đi ra khỏi phòng máy tính. Có một số việc cậu không nên hỏi, cậu ta biết, và tuân thủ đúng quy tắc này.
Một lần nữa Lãnh Phong liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương, đặt nó trong ngăn kéo. Thong thả bước tới gần cửa sổ, ngoài cửa số, biển xanh bao la không có giới hạn. Gió trên biển thổi nhẹ, vờn mấy sợi tóc quanh trán, trông rất đẹp trai và quyến rũ.
Anh là một sát thủ, một sát thủ tàn nhẫn và khát máu. Tuổi còn trẻ đã kiểm soát tổ chức của thế giới ngầm, những người trong nghề nghe tên anh đã sợ mất mật. Từ nhỏ đã là một tay bắn súng thiện xạ, đưa anh một bước lên mây, chỉ cần anh chấp nhận làm việc gì, chưa từng có chuyện không thành công.
Người chết ở dưới tay anh nhiều vô số kể, anh, gần như là thích loại trò chơi này!