"Tử Hàn, em không cần đi!" Lãnh Phong kéo cô bắt đầu rút lui khỏi đây, dưới lầu là tiếng cảnh cáo của cảnh sát: "Lãnh Phong! Lâm Trúc, các người đã bị cảnh sát bao vây, mau đầu hàng!"
"Lãnh Phong! Anh sao lại có thể nổ súng! Anh buông ra! Vân Phi anh ấy sẽ ngã xuống! Anh ấy sẽ chết đó!" Lâm Tử Hàn cầu xin, giãy dụa.
"Có người sẽ cứu hắn!"
"Không!" Lâm Tử Hàn cúi đầu, cắn một cái trên tay anh, tránh ra khỏi cánh tay anh phóng tới chỗ Đỗ Vân Phi.
"Tử Hàn!" Lãnh Phong sững sờ, khi nghĩ muốn đuổi theo, lại bị A Nghị kéo lấy, gầm nhẹ nói: "Lâm tiểu thư là con tin, cảnh sát sẽ không làm gì với cô ấy! Nếu như anh muốn đi ra ngoài, anh sẽ mất mạng!"
Lâm Trúc đứng ở chỗ tối nhìn lắc đầu, xoay người bước nhanh rời đi.
Lãnh Phong nhìn thân ảnh Lâm Tử Hàn lao ra bên ngoài cầu thang, đau lòng nhắm mắt lại, tim như bị dao cắt, xoay người đi vào trong mật đạo với A Nghị.
"Vân Phi!" Lâm Tử Hàn lo lắng gọi, quỳ xuống kéo tay hắn.
Bắt đầu từ tầng ba đã rất nguy hiểm, mấy vị cảnh sát vội vã đến đây cứu trợ căn bản không có cách nào khác lên đây, cảnh sát dưới tầng một vừa vội lại bất đắc dĩ.
Thật không ngờ Đỗ Vân Phi một mình trộm đi đến tầng ba, cấp trên trước khi xuất phát đã cảnh cáo hắn lúc này thực sự là tức giận không nhẹ.
"Tử Hàn, em không cần kéo anh! Anh sẽ dẫn theo em đi!" Thể lực Đỗ Vân Phi đã chống đỡ hết nổi gian nan nói ra những lời này, mồ hôi hạt trên trán chảy ròng ròng xuống.
"Anh nhất định phải chịu đựng, đưa tay cho em..." Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt cảnh sát còn đang ở tầng hai, chờ bọn họ lên đây Đỗ Vân Phi đã sớm mất mạng!
Cảnh sát dưới tầng còn đang quay người đi kêu gọi đầu hàng với căn nhà kho trống rỗng, mặc kệ là vì Lãnh Phong, hay là vì Lâm Trúc, đều sớm đã thành công rút lui khỏi từ mật đạo.
Lâm Tử Hàn gắt gao kéo tay Đỗ Vân Phi, nửa thân thể đã nghiêng vào khoảng không, tùy thời cũng có thể ngã xuống, nhất định không muốn buông ra, cô sợ nếu buông lỏng, Đỗ Vân Phi sẽ ngã xuống.
Nhưng Đỗ Vân Phi cũng không muốn liên lụy đến cô, vừa rồi hắn lại làm ra hành động điên cuồng, nổ súng về phía cô. Chỉ khi thấy Lãnh Phong, hắn lại không khống chế được, lại phát cuồng!
"Xin lỗi, Tử Hàn..." Hắn nói ra mấy chữ này, để không cho cô ngã xuống, ra sức tránh khỏi tay nhỏ bé của cô.
"Vân Phi ——!" Lâm Tử Hàn hét lên một tiếng, mộng, hai chân bủn rủn, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống dưới lầu. May là đúng lúc hai vị cảnh sát tiếp được thân thể của cô.
Cuối cùng khắc ở trong đầu cô, là thân thể Đỗ Vân Phi nhanh chóng rơi xuống dưới lầu.
xxxxxxxxxxxxxx
Trong phòng của một khách sạn, Lãnh Phong ảo não một quyền đấm vào quầy rượu, đầu ngón tay trắng bệch trong nháy mắt xanh một mảnh. Đầu óc hỗn loạn, vứt bỏ không được vẫn là Lâm Tử Hàn, là cô!
Anh đã phân không rõ ràng lắm mình là đau lòng, hay là tức giận, hay là hổ thẹn, tình cảm liên tiếp này, ép tới anh hầu như không thể hít thở nổi.
Đôi mắt màu xanh của A Nghị trước sau như một vẫn trầm tĩnh, mặc kệ sự tình là thành là bại, hỉ nộ ái ố của anh ta vĩnh viễn cũng sẽ không lộ ra ngoài.
Giống như Lãnh Phong trước đây, Lãnh Phong trước khi không biết Lâm Tử Hàn, tuyệt đối sẽ không là dạng như bây giờ, nôn nóng bất an, tâm tình không khống chế được!
Anh ta tiến lên một bước, cầm lấy ly rượu trên quầy bar, rót hai chén Martell, khẽ lắc ly trong tay, thản nhiên mở miệng: "Anh ảo não là vì cứu Lâm tiểu thư mà vứt bỏ kim cương sao?"
Xoay người, cả người dựa trên quầy bar, con ngươi màu xanh dừng ở anh. Anh hẳn là ảo não, vốn dĩ kim cương thuộc về anh, lại bị Lâm Trúc cướp đi trong chốc lát.
Anh ta biết tầm quan trọng của kim cương đối với Lãnh Phong, từ bảy năm trước anh ta đã bỏ qua sự nghiệp gia tộc theo anh, cũng là vì giúp anh tìm kim cương, kim cương thật vất vả mới lộ mặt, Lãnh Phong lại bởi vì một người phụ nữ mà lỡ mất dịp may với nó.
Nếu như Lãnh Phong không phải thủ lĩnh của anh ta, anh ta đã sớm bắn một phát súng giải quyết anh!
Lãnh Phong không mở miệng nói, chỉ hung hăng uống một ngụm rượu mạnh vào trong miệng, con ngươi đen như đá quý tản ra vầng sáng ảm đạm.
"Hay là đang ảo não về một phát súng kia cho Đỗ Vân Phi? Hay là đang ảo não rõ ràng "Ngôi sao thiên thần" ngay trên người bên gối, lại..."
"Được rồi!" Lãnh Phong nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt đầy lửa giận rơi vào trên mặt A Nghị, trừng mắt vẻ mặt đẹp trai trầm tĩnh khiến cho người ta nắm không rõ tâm tình kia. Anh có thể dự đoán được A Nghị nhất định là đang trách anh làm mất đi kim cương! Anh ta có lý do trách anh!
"Xin lỗi" A Nghị khẽ cúi người xuống, biểu thị tạ lỗi vì hành vi phạm thượng của mình.
Lãnh Phong khẽ hít một hơi, hòa hoãn một chút biểu tình trên mặt, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt A Nghị như cũ, lãnh đạm nói: "Cậu vĩnh viễn đều không có khả năng cảm nhận được tâm tình của tôi, cho nên cậu không có tư cách đi suy đoán!"
"Đã hiểu"
"Trước khi cậu chưa rời khỏi hắc đạo, không nên tuỳ tiện yêu một người" Đây là lời khuyên Lãnh Phong cho anh ta.
"Đã hiểu" A Nghị thấp đầu xuống một chút, ân ân oán oán của Lãnh Phong và Lâm Tử Hàn, anh ta vẫn nhìn trong mắt. Nếu như không phải đầu phát sốt, không phải muốn tự đoạn tuyệt với tiền đồ, anh ta kiên quyết sẽ không yêu phụ nữ.
Lãnh Phong buồn bã rời đi, chỉ để lại A Nghị một bụng buồn bực, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn phía ánh sáng nhiều màu sắc bên ngoài, đêm đã khuya.
"Cạch" một tiếng, ly rượu đế cao nện lên cửa sổ kính, đèn neon bắt đầu lập lòe, sáng chói!