"Người mẹ độc thân?" Anh cũng không tự giác mà thốt ra.
"Là người mẹ đã ly dị". Lâm Tử Hàn sửa chữa lời anh nói, ly dị so với độc thân êm tai rất nhiều.
"Người đàn ông nào không có mắt như thế?" Từ Nhạc Phong đánh giá cô, không nghĩ người đàn ông có đúng là chó mù mắt hay không. Người phụ nữ trước mắt này không chỉ có tuổi trẻ xinh đẹp, chính yếu là tâm địa thiện lương, cho nên anh mới có thể không suy nghĩ chút nào mà giải cứu cô ra khỏi chị Thanh.
"Đúng vậy, chính mình đem bản thân đẩy vào hố lửa". Lâm Tử Hàn cay đắng mở miệng, nếu như năm đó không phải cô quá mức tùy hứng, cũng không đến thành nông nỗi thất lạc như ngày hôm nay, sớm đã hưởng hạnh phúc của một thiếu phu nhân tại gia đình phú quý.
Từ Nhạc Phong cho rằng cái được cô gọi là hố lửa chỉ đơn thuần là sinh hoạt hôn nhân, khẽ cười một tiếng trấn an nói: "Em còn đang rất trẻ, sẽ tìm được hạnh phúc thôi".
"Nhưng mà hạnh phúc nó chạy trốn rất nhanh! Em chết cũng đều đuổi theo không kịp" Lâm Tử Hàn ha ha cười nói, sự tình cũng đã xảy ra, cô cũng không muốn xem lại, qua khỏi hiện nay mới là điều quan trọng nhất.
Từ Nhạc Phong cũng theo tiếng cười xán lạn của cô, nói: "Chờ ngày nào đó anh bắt tới rồi anh đem đưa đến nhà em nhé".
"Cảm ơn".
Ăn xong cơm trưa sau đó trực tiếp quay về công ty, Lâm Tử Hàn nhớ tới còn phải giúp Vương Văn Khiết đi đổ xăng xe, cứ như thế quay người trở lại ga ra.
Làm cho tới xong hết cũng đã là ba giờ chiều, cũng rất nhanh đến thời gian tan ca, cô trở lại bàn công tác thì suy nghĩ đầu tiên là bản kế hoạch.
Đem USB cắm vào máy tính mở liên tiếp các tài liệu, mở văn kiện, xuất hiện trước mắt cô hóa ra lại là một mảnh loạn mã. Lâm Tử Hàn sửng sốt, một lần nữa thử lại, vẫn là loạn mã.
Chuyện gì xảy ra? Mô hôi nóng lập tức chảy ra trên trán cô.
Tuy rằng rất không muốn, rất sợ đi tới phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, nhưng cô vẫn phải đi tới. Miệng Duẫn Ngọc Hân đang hàm chứa ý cười giơ tay nhỏ bé ngồi trước bàn làm việc, tay đong đưa chiếc châm cài áo vàng rực trên ngực.
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn chiếc châm cài ngực, mỉm cười gật đầu: "Nhìn rất đẹp". Cô ta ngày hôm nay tâm tình không tồi, hẳn là không gây khó xử cho cô rồi?
Vừa nghĩ Lâm Tử Hàn cũng mở bàn tay ra đưa tới chiếc USB, lễ phép nói: "Giám đốc Duẫn, kế hoạch bên trong tất cả đều là loạn mã, phiền phức cô copy một phần một lần nữa cho tôi được không?"
Nụ cười trên mặt Duẫn Ngọc Hân nhạt đi, khuôn mặt cười gây rùng mình, giận dữ nói: "Loạn mã?! Làm sao có thể là loạn mã? Tôi ngày hôm nay đã xem lại rõ ràng là rất tốt".
"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra". Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vẻ mặt giận dữ của cô ta, tuy rằng cô ta rất đẹp...
Duẫn Ngọc Hân ném USB lên trên người cô, quát: "Phần kế hoạch này chính là hai ngày tôi mới làm ra, hơn nữa sáng sớm hôm nay đều xem lại, cô bây giờ mới nói cho tôi biết tất cả đều là loạn mã?!"
Làm thế nào có người làm tài liệu không để lại gì, Lâm Tử Hàn tự nghĩ dưới đáy lòng , đối mặt với Duẫn Ngọc Hân vênh váo hung hăng kia. Cô biết, cho dù bản thân có lý, cũng là vô ích.