Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 238: Chương 238: Khuyên giải (1)




Ngày hôm nay đột nhiên gió nổi bão về, bầu trời trong nháy mắt tối mù, Tiêu Ký Phàm vừa xã giao xong đi ra khỏi khách sạn mặt nhăn mày nhíu, đi đến hướng bãi đỗ xe.

"Tiên sinh, anh hãy chờ trong chốc lát hãy ra ngoài" Một nhân viên phục vụ xinh đẹp thân thiết nói ra: "Lúc này lái xe rất nguy hiểm"

"Đúng rồi, Tiêu tổng, nếu không thì chúng ta trở về tiếp tục nói đi" Một người đàn ông trung niên cùng đi ra với Tiêu Ký Phàm cười ha ha nói, mới vừa rồi Tiêu Ký Phàm vội vã rời khỏi bữa tiệc, cũng không nói được cái gì.

Tiêu Ký Phàm gật đầu, xoay người ánh mắt dừng tại một thân ảnh quen thuộc xinh đẹp, dưới đáy lòng sửng sốt một chút, bước nhanh đi đến phía cô.

Lâm Tử Hàn hai tay ôm cánh tay tránh mưa cùng với rất nhiều người qua đường, sợi tóc bị gió thổi trúng có chút mất trật tự, đang lạnh run trong đám người.

Tiêu Ký Phàm cởi áo khoác trên người choàng lên trên người cô, kinh ngạc hỏi thăm: "Em tại sao lại ở chỗ này?"

Lâm Tử Hàn trước đó chỉ là nhìn chằm chằm không chuyển mắt chiếc xe Porsche quen thuộc kia, cũng không thấy thân ảnh Tiêu Ký Phàm. Đột nhiên xuất hiện sự ấm áp làm cho lòng cô sửng sốt, phút chốc ngẩng đầu, nhìn phía người vừa tới, cười tươi.

Tiêu Ký Phàm không nói hai lời ôm lấy cô đi vào khách sạn, với tốc độ nhanh nhất đăng ký phòng, sau đó dắt cô đi tới thang máy.

Anh sau khi điều chỉnh tăng nhiệt độ bên trong, nhìn chăm chú vào cô bình tĩnh nói: "Em bây giờ có thể nói" Trầm tĩnh, là tràn đầy tưởng niệm cùng kích động, anh thậm chí không dám nhìn cô quá nhiều.

Xoay người lại, đưa lưng về phía cô, hai tay chống bên quầy rượu, nhưng không có ý muốn uống rượu.

"Em... Em là tới tìm anh" Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm cái bóng của anh, dè dặt mở miệng nói, chần chờ đi tới.

Thân thể Tiêu Ký Phàm cứng đờ, phút chốc quay người lại, run rẩy vươn tay nâng cằm cô lên, ngay cả giọng nói cũng run lên: "Tìm anh...? Tìm anh làm cái gì?"

Lâm Tử Hàn lắc đầu, cúi đầu nói: "Không biết, Vân Triết hỏi em muốn đi đâu chơi, em nói em muốn đi dạo phố một mình, anh ấy thả em xuống giữa đường rồi đi làm...Em... Không nghĩ qua là đi dạo đến Tiêu thị..."

Tiêu Ký Phàm ra sức ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hung hăng hôn xuống, câu nói kế tiếp của Lâm Tử Hàn chưa kịp sinh sôi thì đã bị cắt đứt.

"Em là tiểu yêu tinh, hỏi tại sao luôn luôn tại lúc anh thật vất vả mới bình tĩnh lại lại xuất hiện ở trước mặt anh!?" Tiêu Ký Phàm gầm nhẹ, môi với răng rất không ôn nhu gặm môi cô, cổ cô.

Mỗi lần hạ quyết tâm phải quên cô, cô luôn luôn hợp thời xuất hiện, dễ dàng đánh vào lòng tin thật vất vả anh mới xây nên.

"Ký Phàm...!" Lâm Tử Hàn cuống quít đẩy anh ra, thừa dịp mình còn tỉnh táo cự tuyệt anh. Cô nhớ anh, không tự chủ được đi dạo tới Tiêu thị, không tự chủ được theo sát anh đến nơi này.

Một nguyên nhân khác thúc đẩy cô làm như vậy là cô muốn chính miệng hỏi anh một số vấn đề về kim cương.

"Tử Hàn, xin lỗi" Tiêu Ký Phàm dùng đầu ngón tay nhẹ xoa dấu đỏ trên gáy cô, hổ thẹn khẽ thì thào, vừa rồi anh bởi vì quá nhớ cô, cho nên vô cùng kích động.

Lâm Tử Hàn lắc đầu, nắm chặt áo khoác trên người, Tiêu Ký Phàm lúc này mới nghĩ đến, quan sát cô không hài lòng trách: "Lạnh như thế, vì sao không mặc nhiều hơn một chút?"

"Khi em ra ngoài không có gió bão, hơn nữa... Dự báo thời tiết cũng không có nói có bão nha" Mặt Lâm Tử Hàn vô tội biện giải.

Tiêu Ký Phàm than nhẹ một tiếng, đưa tay xoa sợi tóc trên trán cô, ôn nhu nói: "Đói không?"

"Có một chút" Lâm Tử Hàn ha ha cười nói, một chút cũng không khách khí với anh. Tuy rằng đã qua thời gian ăn cơm, nhưng cô còn chưa ăn cơm trưa.

Tiêu Ký Phàm xoay người cầm lấy điện thoại trên bàn đầu giường, sau khi gọi nhân viên phục vụ phân phó vài câu, kéo Lâm Tử Hàn ngồi xuống ghế sofa.

Lâm Tử Hàn len lén liếc mắt nhìn anh, do dự một chút hỏi: "Ký Phàm, anh bây giờ còn đang tìm kim cương sao?"

Tiêu Ký Phàm chỉ là nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, đưa chén trà nóng vào tay cô. Lâm Tử Hàn cầm chén trà, thử hỏi: "Nếu như là Lâm Trúc tìm được kim cương trước, anh sẽ làm sao?"

Hai mắt Tiêu Ký Phàm nghiêm lại, nhìn chằm chằm cô, tàn nhẫn nói ra một chữ "Cướp". Lâm Tử Hàn cả kinh, thiếu chút làm rơi cái chén trong tay, may là Tiêu Ký Phàm nhanh tay lẹ mắt đỡ được, thuận lợi đặt cái chén ở trên mặt bàn.

"Tử Hàn, em đang khẩn trương cái gì?" Giọng nói của anh chậm rãi như thường, nghe không ra bất luận gợn sóng gì. Con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn cô, cô đang lo lắng cho Lâm Trúc sao? Cô hẳn là lo lắng, Lâm Trúc là ba ruột của cô mà.

"Em không hy vọng hai người đao thương gặp nhau, em sợ anh sẽ... gặp chuyện không may" Không sai, là như vậy, cô sợ anh gặp chuyện không may, cũng sợ ba cô cũng sẽ xảy ra chuyện. Cô thực sự rất hy vọng có một cách có thể chủ động đưa kim cương ra, như vậy, thiên hạ thái bình, không bao giờ phải sinh sống với loại chờ đợi lo lắng này nữa.

"Anh hiểu..." Tiêu Ký Phàm xoa xoa hai gò má cô đau lòng nói nhỏ, bị mắc kẹt giữa hai người đàn ông thương yêu, cô nhất định rất khó chịu, so với anh không chiếm được kim cương còn khó chịu hơn.

Vốn dĩ cuộc sống cũng bởi vì Tạ Vân Triết thêm vào mà thống khổ, còn phải lo lắng vấn đề của anh và Lâm Trúc, gánh nặng trong lòng cô quả thực rất lớn.

Anh nhìn cô thống khổ, nhìn cô khóc, nhưng không giúp gì được, bởi vì anh cũng bất lực!

"Ký Phàm, hai mươi năm, lẽ nào anh không phiền lụy sao?" Lâm Tử Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chăm chú vào anh, nức nở nói: "Buông tha thôi, tính là vì em, cũng nên suy nghĩ vì Tiểu Thư Tuyết, tính mạng của anh đã không hề thuộc về một mình anh, anh hiểu không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.